Chương 590

“Phòng lửa, phòng trộm, phòng Gia Cát Vũ”, phía Dương Đỉnh Thiên không nói gì, chỉ có Diệp Thành ở phía sau hắng giọng.

“Nhóc con kia”, Gia Cát Vũ xắn tay áo, lập tức tiến lên trước lôi Diệp Thành ở phía sau lên: “Ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu”.

“Con cũng đâu có nợ người gì đâu?”, Diệp Thành bực dọc nhìn Gia Cát Vũ: “Tại người, suýt thì khiến con chết không có chỗ chôn đấy”.

Nghe vậy, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên xoa cằm thầm nghĩ tới việc đêm hôm đó, nhất định có liên quan đến Gia Cát Vũ và Diệp Thành, bọn họ càng vững tin hơn về suy nghĩ cần trông coi Diệp Thành cho cẩn thận.

Rõ ràng Gia Cát Vũ cũng biết Diệp Thành nói tới việc gì, ông ta kéo Diệp Thành tới bên mình, cau mày nói: “Tiểu tử, gia gia đưa ngươi đi ngắm sao, thế nào?”

Nghe vậy, không đợi Diệp Thành lên tiếng, Sở Huyên đã lôi Diệp Thành lại, đứng chắn đằng trước hắn, cười xoà nói: “Gia Cát tiền bối, ngày mai Diệp Thành còn phải tham gia so tài, ngắm sao có lẽ không cần đâu ạ”.

Gia Cát Vũ liếc nhìn Sở Huyên từ đầu tới chân, đôi mắt liếc trái liếc phải qua mấy người phía Dương Đỉnh Thiên, ông ta phát hiện ra tất cả đều nhìn mình bằng ánh mắt đề phòng, điều này khiến miệng ông ta giật giật.

“Thế à?”, Gia Cát Vũ ho hắng, vuốt râu nói: “Vậy để hôm khác”. Nói rồi, ông ta quay người biến mất.

Sau khi ông ta rời đi, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên mới thở phào nhẹ nhõm, nếu để Gia Cát Vũ đưa Diệp Thành đi thì kể cả là bọn họ cũng không phải đau đầu, thực lực của một người ở cảnh giới Chuẩn Thiên không phải nói chơi.

“Con nghỉ ngơi đi”, Dương Đỉnh Thiên vỗ vai Diệp Thành, cười nói: “Không cần quá áp lực đâu”.

“Con hiểu rồi”, Diệp Thành tươi cười, hắn quay người đi vào lầu các.

Lúc này người nào về chỗ nghỉ của người ấy, thế nhưng Diệp Thành không dám chậm trễ, hắn nhận được tinh nguyên đại địa từ chín phần phân thân truyền dưới lòng đất lên nên sau khi tôi luyện, tất cả đều được đẩy vào vùng đan hải.

Có điều dù là vậy thì Diệp Thành vẫn không thể đột phá tới cảnh giới Nhân Nguyên tầng thứ sáu.

Đêm khuya tĩnh mịch, những ngọn núi của Chính Dương Tông được bao phủ bởi từng tầng mây, trông giống như chốn tiên cảnh giữa nhân gian.

Có điều, giữa đêm, một bóng đen lẻn vào Vọng Nguyệt Các, sau đó không tới một giây đã vào được trong này, và bóng đen này còn lôi theo thêm một người nữa.

“Ôi trời, người biết nhiều thật đấy”, đột nhiên bị lôi đi như vậy, Diệp Thành mãi mới nhìn rõ ai đang lôi mình đi. Ngoài Gia Cát Vũ thì còn có thể là ai chứ.

“Tiểu tử nhà ngươi, im lặng cho ta”, Gia Cát Vũ khẽ giọng: “Gia gia đưa ngươi đi tới một nơi rất hay ho”.

“Người lại lừa con”, Diệp Thành dãy dụa.

“Nói năng hàm hồ, ta lừa ngươi bao giờ, lần trước chỉ là ngoài ý muốn thôi”, Gia Cát Vũ lên tiếng mắng chửi: “Yên tâm, lần này ta đã chuẩn bị chu toàn rồi, đảm bảo ngươi bình an vô sự, lẽ nào ngươi còn không tin ta?”

“Tin người mới lạ. Con….u…u…”, Diệp Thành vừa định lên tiếng nói gì đó thì đã bị Gia Cát Vũ bịt miệng, cả cơ thể hắn cũng bị cấm cố, chỉ có thể trơ mắt để Gia Cát Vũ lôi đi.

Điều khiến Diệp Thành bất ngờ đó chính là lần này Gia Cát Vũ không đưa hắn vào lòng đất mà đưa Diệp Thành lên trời xanh.

Không biết mất bao lâu Gia Cát Vũ mới dừng lại thả Diệp Thành xuống.

“Đây là đâu?”, Diệp Thành liếc nhìn những đám mây đang lững lờ trôi xung quanh rồi lại nhìn xuống bên dưới. Hắn có thể trông thấy mây và sương đan xen nhau, thế nhưng Diệp Thành có thể cảm thấy ở độ cao thế này đã vượt qua độ cao mà mây tiên hoả có thể phi hành.

“Ngươi có nhìn thấy gương bát quái kia không?”, có lẽ biết thị lực của Diệp Thành có hạn, Gia Cát Vũ giúp Diệp Thành đẩy bớt mây và sương đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play