Chương 57
“Không tồi, không tồi”, Diệp Thành vỗ vỗ túi đựng đồ, trong lòng hân hoan hồ hởi, một chân hắn đã bước vào cánh cửa chính của Vạn Bảo Các.
Vừa đi vào, Bàng Đại Hải đã bước ra.
Vẫn như lần đầu, đôi mắt tròn to của ông ta nhìn món đồ nào cũng sáng rực lên. Ai dám trộm đồ ở đây nhất định không thể lọt qua mắt ông ta được.
“Cậu nhóc, lại đến rồi hả, ưng món gì, ta bớt cho chút tiền”, Bàng Đại Hải xoa xoa tay, tươi cười với vẻ mặt không giống thường lệ cho lắm, ông ta nhìn thấy Diệp Thành là chắc mẩm có gì hay ho rồi.
“Trưởng lão, có Tuyết Ngọc Lan Hoa không ạ?”
“Có, có, có, Vạn Bảo Các ta gì cũng có”, Bàng Đại Hải nói rồi không quên giơ hai tay lên: “Năm mươi linh thạch một cây, ngươi cần bao nhiêu?”
“Đắt…đắt vậy sao ạ?”
“Ngươi mua nhiều sẽ được giá rẻ hơn”, Bàng Đại Hải vuốt vuốt bộ râu, nháy mắt với Diệp Thành: “Đương nhiên, ít nhất là năm mươi cây trở lên mới được giá rẻ”.
Nghe vậy, Diệp Thành đặt túi đựng đồ của mình lên bàn quầy, hỏi: “Trưởng lão, người xem những món đồ bên trong này đáng giá bao nhiêu linh thạch?”
“Ôi chao, có vẻ cái túi của ngươi cũng không nhẹ nhỉ?”, vừa nói, Bàng Đại Hải lại mở túi đựng đồ ra, ngó vào bên trong sau đó lại liếc nhìn Diệp Thành: “Ta nói, ngươi đánh bại Vệ Dương rồi sao?”
Nghe Bàng Đại Hải nói vậy, Diệp Thành thẫn thờ: “Trưởng lão nhận ra sao ạ?”
“Đương nhiên rồi”, Bàng Đại Hải nói rồi rút ra một miếng ngọc bội và một hạt ngọc trong túi đựng đồ: “Nhìn thấy chưa, đây là thứ mà hắn mới mua hôm qua”.
Diệp Thành nghe xong gại gại mũi. Bàng Đại Hải không hỏi thêm, ông ta lấy ra bàn tính nhỏ, cúi đầu tính toán giá trị của những món đồ bên trong túi đựng đồ, cuối cùng mới nói: “Những thứ nhỏ nhặt trong này cộng cả lại thì giá trị tầm chín trăm linh thạch, ngươi muốn bán không?”
“Bán ạ”, Diệp Thành nói rồi đưa túi đựng đồ cho Bàng Đại Hải: “Thêm những thứ này cho đủ hai nghìn linh thạch, trưởng lão đổi thành Tuyết Ngọc Lan Hoa cho con nhé”.
“Tuyết Ngọc Lan Hoa?”, Bàng Đại Hải thẫn thờ: “Ngươi lấy Tuyết Ngọc Lan Hoa nhiều như thế làm gì?”
“Con nấu canh ăn ạ”.
“Coi như ta chưa hỏi gì”, Bàng Đại Hải bỏ lại một câu rồi đi vào trong.
Không lâu sau, ông ta đem một cái túi đựng đồ, đưa cho Diệp Thành: “Tặng ngươi mười cây, năm mươi cây tất cả”.
“Đa tạ trưởng lão”, Diệp Thành nhận lại túi đựng đồ sau đó tiến lên trước, hỏi: “Trưởng lão, người có biết Tuyết Ngọc Lan Hoa ở ngọn núi đằng sau Hằng Nhạc Tông mọc nhiều nhất ở chỗ nào không ạ?”
“Không có chỗ nào mọc nhiều cả, Tuyết Ngọc Lan Hoa mặc dù không phải quá quý hiếm nhưng nó lại là linh thảo cần có để luyện chết ra Ngọc Linh Dịch, loại linh thảo như vậy đều được người của tông môn trồng ở Linh Thảo Viên, chỗ linh thảo sau núi đều mọc hoang dã, số lượng rất ít”.
“Vậy sao ạ”, Diệp Thành xoa xoa cằm, hắn khẽ giọng nói: “Chẳng trách mà rất khó tìm được Tuyết Ngọc Lan Hoa ở ngọn núi đó, hoá ra chúng đều bị tông môn kiểm soát”.
Nghĩ tới Linh Thảo Viên, Diệp Thành lại bỏ đi ý định, nơi đó không phải ai cũng có thể lại gần.
Thế rồi Diệp Thành quay người rời đi nhưng bị Bàng Đại Hải kéo lại.
“Trưởng lão còn việc gì sao ạ?”