Chương 475

Ông ta không ngờ nữ nhi bảo bối của mình lại chơi chiêu này, bình thường nũng nịu trước mặt ông ta thì cũng thôi, nhưng Diệp Thành là ai, là tiên nhân đó! Lỡ như vô tình chọc giận hắn, đừng nói là ông ta, mà cả nước Triệu đều sẽ gặp hoạ.

“Phụ hoàng, thượng tiên ca ca rất tốt”.

“Đừng làm loạn”.

“Được rồi, được rồi”, thấy Triệu Dục nghiêm túc, Diệp Thành bèn xua tay, nhìn Tịch Nhan mỉm cười bảo: “Tiểu nha đầu, muội biết tiên nhân là nghĩa là gì không?’

“Nghĩa là gì?”, Tịch Nhan chớp chớp đôi mắt to tròn trong veo nhìn Diệp Thành.

“Có nghĩa là muội sẽ sống rất lâu, cũng có nghĩa là muội phải đi trên con đường rất tàn khốc”, Diệp Thành mỉm cười: “Muội có thể tưởng tượng, là tu sĩ, muội sẽ không còn là người phàm nữa. Muội có tuổi thọ rất dài mà người phàm không có, muội sẽ tận mắt chứng kiến người thân của mình từng người từng người già đi rồi chết trước mặt mình, những năm tháng bể dâu sau này có lẽ muội không còn gặp lại người mình quen nữa, không còn ai cho muội mượn vai để khóc, cũng không còn ai cho muội mượn vòng tay để làm nũng. Phụ hoàng Mẫu hậu cũng sẽ theo thế sự xoay vần dần dần biến mất trong ký ức của muội. Khi muội lá rụng về cội, đưa mắt nhìn bốn phương có lẽ con dân nước Triệu đều không biết Tịch Nhan là ai”.

Diệp Thành nói đến đây thì mỉm cười nhìn Tịch Nhan: “Muội còn muốn làm tu sĩ nữa không?”

Giống như hắn, Triệu Dục và Tần Hùng cũng đều nhìn Tịch Nhan.

Cô nhóc cúi thấp đầu, nhóc con tinh nghịch hiếm thấy có thể im lặng như lúc này.

Diệp Thành lại xoay người đi, sau đó đặt một thanh linh kiếm lên ngọc án: “Nếu muội vẫn muốn tu luyện thì hãy đeo thanh kiếm này tới Hằng Nhạc tìm ta”.

Trong đại điện, sau khi Diệp Thành đi vẫn chìm trong im lặng.

Bên ngoài, Diệp Thành đã bước lên đám mây Tiên Hoả.

Hắn không ra về luôn mà tới từng ngôi làng nhỏ.

Mặc dù nạn huyết vu đã được diệt, nhưng hắn vẫn lo lắng, nếu Huyết Vu trong nước Triệu chưa bị tiêu diệt hoàn toàn thì vẫn sẽ có thêm nhiều người biến thành vong hồn.

Ban đêm, Diệp Thành lại xuất hiện ở ngôi làng nhỏ đó.

Từ xa hắn đã thấy A Lê vẫn đang bó gối ngồi co ro dưới cây hoa đào, dưới ánh trăng, thân hình nhỏ nhắn của cô bé rất yếu ớt, hồn phách hư ảo không ngừng đung đưa trong gió khiến lòng người xót xa.

Haiz!

Diệp Thành thở dài, nhẹ nhàng bước tới, xuất hiện trước mặt A Lê: “Tiểu muội muội, ca ca của muội…”

Lời đến bên miệng nhưng Diệp Thành vẫn dừng lại, mặc dù biết ca ca A Lê đã chết nhưng hắn không biết phải nói thế nào.

Nhưng hắn không nói, không có nghĩa là A Lê không nhìn ra.

Mặc dù ký ức mơ hồ, nhưng cô bé vẫn rất thông minh, đã đoán được kết quả nào đó.

“Ca ca nói rồi, huynh ấy sẽ quay lại”, mặc dù biết nhưng A Lê vẫn giả vờ cười kiên cường, dù ở trạng thái hồn phách nhưng Diệp Thành vẫn có thể lờ mờ thấy được nước mắt nhoà trong mắt cô bé.

“Đại ca ca, cảm ơn huynh đến thăm muội, A Lê không sợ”, A Lê cố mỉm cười mạnh mẽ: “Ca ca nói rồi, huynh ấy sẽ quay lại, muội sẽ ở đây chờ huynh ấy”.

Nụ cười mạnh mẽ của A Lê khiến Diệp Thành không khỏi thở dài trong lòng, mặc dù cô bé ở trạng thái hồn phách nhưng hắn có thể thấp thoáng thấy trong mắt cô bé lấp lánh ánh nước, chấp niệm của cô bé quá sâu đậm.

Haiz!

Diệp Thành lắc đầu bất lực, lặng lẽ quay đi: “Hy vọng năm tháng có thể khiến muội quên đi tất cả”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play