Chương 441

Chẳng mấy chốc, chuyện Tề Dương và Diệp Thành sắp lên Phong Vân Đài đã truyền khắp nội môn Hằng Nhạc Tông, dấy lên một làn sóng lớn.

“Diệp Thành ăn no rửng mỡ à?”

“Tề Dương là đệ tử thứ tám trong chín đại đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông chúng ta! Ai cho Diệp Thành dũng khí vậy?”

“Không thua mới lạ”.

Ngay sau khi tin tức được truyền ra, nội môn lập tức trở nên náo nhiệt, rất nhiều đệ tử không màng tới việc tu luyện, vừa nghe tin đã chạy tới Phong Vân Đài. Một đệ tử ngoại môn mới vào nội môn không lâu sắp giao chiến với Tề Dương – đệ tử chân truyền thứ tám, đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Chẳng bao lâu sau, Phong Vân Đài của nội môn đã chật cứng người, cảnh tượng rất nhốn nháo.

“Nào nào vị sư huynh này, nhường chỗ cho ta với”, Hùng Nhị uốn éo thân hình mập mạp, cứ thế chen vào đám đông.

Đệ tử kia vô thức liếc nhìn Hùng Nhị sau đó khoé miệng giật giật, trong mắt viết rõ ràng hàng chữ: Sao ngươi béo vậy?

“Nào nào vị sư huynh này, nhường chỗ cho ta nữa”, ngay sau đó Tạ Vân cũng chen vào.

“Vẫn còn chen được, ở đây còn chỗ trống nữa à mà chen?”, tên đệ tử kia lập tức đen mặt.

“Chen rồi sẽ có chỗ thôi”, lời nói vừa vang lên, một bàn tay to lại len vào, Hoắc Đằng cũng mặt dày chui vào theo, tên đệ tử kia bị đẩy ra khỏi đám đông.

“Bà nội nó, cuối cùng tên tiểu tử Diệp Thành cũng xuống núi”, sau khi đẩy được tên đệ tử kia ra, Hùng Nhị không ngừng mắng chửi: “Mấy ngày nay lão tử còn không dám xuống núi, sợ đám nhãi ranh kia lôi đi đánh cho một trận”.

“Ta cũng vậy, đám chó chết kia cắm rễ dưới chân Ngự Kiếm Phong, chỉ chờ ta xuống núi”, Tạ Vân tự sướng vuốt tóc: “May mà ta nhanh trí, không xuống núi”.

“Đừng nói nữa, lão tử chưa bao giờ thấy bí bách như vậy”, Hoắc Đằng cũng than thở.

Khi ba người trò chuyện thì dưới Phong Vân Đài lại càng tụ tập thêm nhiều người hơn, xung quanh chật kín toàn người là người, kẻ thù của Diệp Thành cũng tới rất đông, đám Tề Hạo, Dương Bân, Khổng Tào cũng tới.

Đương nhiên những hảo hữu ở ngoại môn của Diệp Thành như Tề Nguyệt, Ngọc Lâm, Tiêu Cảnh cũng tới, hơn nữa còn chen được vào đứng cùng nhóm Hùng Nhị.

“Các ngươi nghĩ Diệp Thành có thắng không?”, Tiêu Cảnh nhìn mấy người còn lại.

“Tám mươi phần trăm là thắng”, Tạ Vân sờ cằm: “Tiểu tử này gian xảo lắm, trước giờ không bao giờ đánh trận mà không chuẩn bị”.

“Tề sư huynh, đánh hắn tàn phế đi”, Tạ Vân vừa dứt lời, dưới võ đài đã ầm ĩ, tất cả đều là những đệ tử nội môn có quan hệ tốt với Tề Dương, đương nhiên đa phần cũng là những người từng bị Diệp Thành cướp.

“Diệp Thành, đánh hạ hắn đi”, đương nhiên nhóm Tạ Vân cũng không để cho khí thế của Diệp Thành kém phần, mấy kẻ dở hơi tụ lại, tiếng hét cũng kinh thiên động địa, không hề thua kém phe Tề Dương.

Cứ thế, trận chiến còn chưa bắt đầu đã nồng nặc mùi thuốc súng.

Trên khán đài, Diệp Thành và Tề Dương đã đứng ở hai bên, Diệp Thành chẳng tỏ vẻ gì, nhưng ánh mắt hắn luôn nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền hình trăng lưỡi liềm Tề Dương đeo trên cổ, thỉnh thoảng còn đưa tay xoa cằm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play