Chương 408

Ngay sau đó bước chân của hắn bắt đầu tăng tốc, mặc dù hỗn loạn nhưng rất kỳ lạ, mỗi bước đi dường như đi được một quãng đường cực dài, để lại cái bóng màu vàng óng phía sau, không thể phân biệt rõ vệt nào mới là bản thể của hắn.

Không biết từ lúc nào, tốc độ Phong Hồ trong mắt hắn trở nên chậm lại, khuôn mặt thật của Phong Hồ trong mắt hắn trở nên cực kỳ rõ ràng.

Grừ!

Grừ!

Phong Hồ bay tới bay lui bắt đầu có chút cáu kỉnh, Diệp Thành trong mắt chúng thay đổi thân pháp kỳ lạ, nhìn có vẻ chậm nhưng khi chúng vồ tới thì Diệp Thành luôn né được.

“Tiểu tử này có khả năng lĩnh hội thật đáng sợ”, Sở Huyên ở trên mây mỉm cười, trong nụ cười mang theo vẻ rất ngạc nhiên.

“Xem ra chịu khổ cực trong chín ngày qua cũng không uổng”, Sở Huyên khẽ cười.

Hú!

Grừ!

Đám Phong Hồ bên dưới càng trở nên cáu kỉnh.

Ngược lại, Diệp Thành lại càng bình tĩnh ung dung hơn, mặc dù hắn vẫn bị thương nhưng rõ ràng đã dần bắt kịp tốc độ của Phong Hồ, hắn đến rồi đi không thấy bóng dáng như một cơn gió.

Không biết từ khi nào hắn khẽ nhấc cánh tay lên, chân khí trong vùng Đan Hải trào dâng mãnh liệt, dồn vào lòng bàn tay, các ngón tay còn có điện lôi bao quanh.

Bôn Lôi Chưởng!

Hắn bất ngờ gầm lên một tiếng thật lớn rồi tung ra Bôn Lôi Chưởng.

Hú!

Sau đó, một con Phong Hồ đang lao tới bị Bôn Lôi Chưởng của hắn đánh ngã lộn nhào.

Lúc này, Diệp Thành cũng chậm rãi mở mắt ra, khẽ cười một tiếng: “Tốc Chi Đạo thật kỳ diệu”.

Hắn biết mặc dù tốc độ của mình đã có bước nhảy vọt về chất, nhưng tốc độ là vô tận. Những gì hắn lĩnh hội được sẽ mãi chỉ là phần nổi của tảng băng trôi, nếu muốn tiến xa hơi cần phải trải qua muôn ngàn thử thách trong nhiều năm tới.

“Tu luyện tốc độ dừng ở đây được rồi”, Sở Huyên ở trên đám mây phất tay đưa Diệp Thành đi.

Vẫn là hang động đó, đến khi Sở Huyên đặt Diệp Thành xuống, hắn vẫn trong trạng thái tay xoa cằm vẻ mặt trầm tư.

Sở Huyên không làm phiền mà lấy một viên linh đan nhét vào miệng Diệp Thành, sau đó lấy một thùng gỗ lớn chứa đầy linh dịch rồi ném Diệp Thành vào, giúp hắn chữa trị vết thương.

Không biết đến lúc nào, Diệp Thành mới hoàn hồn lại từ trong ý cảnh Tốc Chi Đạo.

“Sư phụ, khó khăn lắm con mới tìm được cảm giác mà sư phụ lại kéo con về rồi?”, Diệp Thành nhô cái đầu ướt nhẹp lên từ trong thùng gỗ, nhìn Sở Huyên đang ngồi khoanh chân với ánh mắt tò mò.

“Nếu đã hiểu được đạo lý trong đó thì sau này có rất nhiều thời gian suy ngẫm”, Sở Huyên nói xong đã đứng lên, nhấc Diệp Thành ra khỏi thùng gỗ: “Hạng mục tiếp theo trong huấn luyện ma quỷ, bắt đầu”.

“Nhanh… nhanh vậy sao, con còn chưa hoàn toàn hồi phục mà?”

“Ngươi da thô thịt dày, thế này mà cũng gọi là bị thương à?”, Sở Huyên mặc kệ, hung hổ xách Diệp Thành ra khỏi hang động.

Cứ vậy, Diệp Thành bị Sở Huyên xách đi như xách gà, đi sâu vào rừng rậm yêu thú.

Chẳng mấy chốc Sở Huyên đã dừng lại trong núi rừng bao la đầy mùi máu tanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play