Chương 405

Phụt!

Phụt!

Khi lùi về sau, từng bóng hồ li đỏ lướt qua, mỗi lần chúng xuất hiện đều để lại vết thương trên cơ thể Diệp Thành.

Bôn lôi!

Diệp Thành hét to, tung ra một chưởng bôn lôi về phía bóng hồ li kia.

Rầm!

Hồ li di chuyển với tốc độ quá nhanh, một chưởng của Diệp Thành không thể đánh trúng nó, ngược lại còn khiến từng tảng đá to kệch phía sau Phong Hồ vỡ vụn.

Hám sơn!

Nhất dương chỉ!

Hàng long!

Ngay sau đó, Diệp Thành liên tục thi triển huyền thuật, nhưng cho dù hắn thi triển thế nào thì cũng không thể có tác dụng. Phong Hồ không hổ là loài yêu thú nổi danh về tốc độ, từ khi giao đấu với nó, Diệp Thành liên tục bị thương, vả lại điều khiến hắn bất lực chính là hắn thậm chí còn không thể nhìn thấy rõ mặt mũi một con Phong Hồ nào.

Sau nửa canh giờ, đạo bào của Diệp Thành đã nhuốm máu, trên người hắn không dưới trăm vết cào đáng sợ, vả lại không phải tu vi thực lực của hắn không đủ mạnh, chỉ vì tốc độ của Phong Hồ nhanh dị thường khiến khí lực toàn thân hắn không thể nào thi triển nổi.

Diệp Thành thở hộc hơi, đến cả bí thuật thân pháp mà hắn tự hào cũng không thể nào theo nổi tốc độc của Phong Hồ, điều này khiến hắn có một cảm giác thất bại mà trước nay chưa từng có.

“Sư phụ, người không định nói gì sao? Chỉ cho con một chút đi chứ”, bị Phong Hồ ép đến mức muốn phát điên, Diệp Thành nhìn vào Sở Huyên đang nhàn nhã khoanh chân ngồi trên không trung.

“Tĩnh tâm, ngưng khí”, Sở Huyên chỉ nói bốn từ và không thêm lời nào sau đó.

“Có vậy thôi sao?”

“Đây mới là ngày đầu tiên, ngươi vội cái gì?”, câu nói của Sở Huyên khiến Diệp Thành suýt chút nữa thì phun ra máu.

“Không cho ngươi nếm trải chút khổ ải thì sao ngươi có thể thông minh ra được”, Sở Huyên vẫn không mở mắt, mỉm cười nói: “Có thể trụ được bao lâu thì tính bấy lâu, còn trẻ mà, nếm trải chút khổ ải vẫn hơn”.

Nghe vậy, Diệp Thành đột nhiên chỉ muốn mắng chửi người.

Phụt!

Toạc!

Phong Hồ vẫn nhanh như cắt, mỗi lần lướt qua thì trên cơ thể Diệp Thành lại xuất hiện vết máu.

Không biết từ bao giờ Diệp Thành lại ngã vào vũng máu, chân khí khắp cơ thể bị hao tổn sạch, hắn chìm vào hôn mê.

Lúc này, Sở Huyên mới đứng dậy đưa Diệp Thành rời khỏi đây.

Đêm khuya, trong một sơn động, ngọn lửa bập bùng khiến Diệp Thành như chết đi lại day day thái dương đứng dậy.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play