Chương 366

Bọn họ đang nói chuyện thì ở phía xa có người đi đến. Người này thân hình to cao lực lưỡng, để vai trần, cơ bắp toàn thân cuồn cuộn, trên tay còn cầm hai cái búa, nếu nhìn kỹ thì đây chẳng phải là Hoắc Đằng sao?

Thấy vậy, Diệp Thành liền nhếch miệng. Nếu nói về Hoắc Đằng thì cũng chẳng khá khẩm hơn Tạ Vân và Hùng Nhị là mấy, mặt mày sưng vù, khắp người toàn dấu chân, đến cả hai cái búa to kệch trông cũng méo xệch đi.

“Ngươi cũng bị đánh sao?”, Tạ Vân và Hùng Nhị nhìn Hoắc Đằng từ đầu tới chân.

“Thừa lời”, Hoắc Đằng tức tối dậm chân: “Tên chó Giang Dương đó, nói đánh một một nhưng lại giở trò với ta”.

“Giang Dương – đường huynh của Giang Hạo”, nói tới đây, Hoắc Đằng liền ném ánh mắt bực dọc sang Diệp Thành.

Được rồi, ba huynh đệ của mình bị đánh trong cùng một ngày, vả lại người ra tay đều là những đường huynh hoặc sư huynh của kẻ thù ở ngoại môn, đây rõ ràng là âm mưu từ trước.

Diệp Thành chắc chắn rằng không chỉ ba người phía Tạ Vân mà Tiêu Cảnh và Vương Lâm cũng chẳng ngoại lệ. Mấy người phía Khổng Tào không tìm được Diệp Thành thì trút giận lên đầu bọn họ.

“Mẹ kiếp, đánh lại”, Tạ Vân tức tối: “Ông đây từ ngày xuất đạo chưa bao giờ bị nhục thế này”.

“Đánh, phải đánh”, Hoắc Đằng và Hùng Nhị cũng mắng chửi bắn toè loe nước bọt.

“Nào, nào, cùng tính kế”.

Dưới gốc cây hiện ra cảnh tượng cả bốn tên chúi đầu thì thầm to nhỏ. Có đệ tử nội môn đi qua thấy bọn họ chúi đầu vào nhau thì tỏ vẻ bất ngờ, không cần nghĩ cũng biết cả bốn tên đang âm mưu gì đó chẳng tốt đẹp rồi.

“Ngươi nhìn cái gì?”, thấy cả đám đệ tử nội môn nhìn mình như nhìn sinh vật lạ, Hùng Nhị lên giọng nạt.

Nghe vậy, đám đệ tử kia lập tức tản đi. Mặc dù bọn họ không sợ Hùng Nhị nhưng sợ cái tên không yên phận như Diệp Thành, bọn họ hãy còn nhớ cảnh tượng mấy ngày trước ở rừng hoang, bốn tên này mặc dù vừa vào nội môn nhưng tên nào tên nấy rất hung hăng.

“Như vậy được không?”, phía này, ba người phía Tề Vân liếc nhìn Diệp Thành: “Bọn chúng không dễ mắc bẫy vậy đâu, nếu kéo cả đám đến thì khả năng cao là chúng ta sẽ bị đánh cho ra trò”.

“Cùng lắm bị đánh thôi”, Diệp Thành nhún vai.

“Vậy ngươi cứ tính cho chuẩn đi”, Hoắc Đằng vỗ vai Diệp Thành sau đó liếc mắt sang Tạ Vân và Hùng Nhị rồi cả ba tên cùng đứng dậy đi về phía sau ngọn núi ở nội môn.

Còn Diệp Thành đợi cả ba tên rời đi thì mới đứng dậy vươn vai, sau đó khiêng theo thanh Thiên Khuyết hung hăng bước đi.

Trên cả đoạn đường đi, Diệp Thành luôn liếc nhìn hết bên nọ đến bên kia. Hắn đang tìm người, mà tìm ai cơ? Đương nhiên là tìm mấy người phía Khổng Tào và Giang Dương rồi. Nếu như thấy một tên trong số đó thì hắn sẽ không do dự mà dẫn dụ bọn họ ra sau núi.

Chẳng mấy chốc, một bóng hình quen thuộc lọt vào tầm mắt. Người đó vừa bước ra khỏi Tàng Thư Các, mặt mày hết sức bình thường nhưng khí tức lại mạnh mẽ, nếu nhìn kỹ thì há chẳng phải Giang Dương sao?

“Diệp Thành”, Giang Dương vừa ra khỏi Tàng Thư Các liền trông thấy Diệp Thành với bộ dạng ngông nghênh thì mặt hắn tối sầm cả lại, cảnh tượng xảy ra vài ngày trước khiến hắn vẫn chưa thể nguôi cơn giận.

Thấy Giang Dương, Diệp Thành vội dừng bước, không nói lời nào, quay người toan bỏ chạy.

“Chạy đi đâu?”, cơn phẫn nộ bốc lên, Giang Dương không nghĩ nhiều, lập tức đuổi theo, bộ pháp huyền diệu vô thường, hắn di chuyển nhanh như cơn gió.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play