Chương 361

Chuyện này có thể trách ai chứ?

Sở Huyên tức tối, muốn trách thì trách cô đã quá tự tin với hình nộm Phong Ảnh, muốn trách thì trách cô đã đánh giá quá thấp đồ đệ của mình, nếu như tiếp tục kiếm cho hắn một hình nộm khác để luyện cùng thì cũng sẽ có kết cục thành đống sắt vụn y hệt mà thôi.

“Cút”, Sở Huyên tức tối mắng.

Nghe vậy, Diệp Thành giật mình, vội quay người chạy thẳng về hướng xuống núi, hắn chạy còn nhanh hơn cả thỏ, chỉ sợ Sở Huyên lôi mình lại đánh cho một trận.

Thấy bóng Diệp Thành đi xa, Sở Huyên mới liếc mắt nhìn hình nộm Phong Ảnh đang nằm trong hố sâu, trong đôi mắt ngoài mang theo ánh nhìn tức giận thì còn thêm cả sự kinh ngạc nữa.

“Mình đã đánh giá thấp tên tiểu tử này rồi”, sau cơn tức giận, Sở Huyên lại nở nụ cười.

Cô biết rõ sức mạnh của Diệp Thành, những đồ đệ ở cảnh giới Chân Dương bình thường sẽ không làm gì hắn được, thế nhưng dù Phong Ảnh bị Diệp Thành phá thành đống sắt vụn nhưng suy cho cùng thì Sở Huyên vẫn cảm thấy vui mừng và ngạc nhiên.

“Rồi có ngày, ngươi nhất định sẽ vang danh Đại Sở”, Sở Huyên khẽ mỉm cười.

Vù!

Sở Huyên vừa dứt lời, ở một hướng của Ngọc Nữ Phong vang lên âm thanh khác thường khiến cô bất giác quay đầu, trong đôi mắt hãy còn mang theo ánh nhìn đầy vui mừng: “Linh Nhi xuất quan rồi?”

Diệp Thành chạy một mạch xuống khỏi Ngọc Nữ Phong, hắn hít hà linh khí trong lành trong không khí.

Woa!

Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, ngắm nhìn nội môn trong tầm mắt. Trước mặt hắn, mây mù giăng lối, từng linh sơn xen nhau, sơn phong xinh đẹp, cây cổ cao chọc trời, trong những nơi sâu nhất được che phủ bởi cây cối còn có rất nhiều đình đài lầu các, mỗi một toà đều có vân khí bao quanh.

“Linh khí còn dày hơn gấp ba lần ở ngoại môn”, vừa đi, Diệp Thành vừa lẩm bẩm: “Không hổ là nội môn, đệ tử ở cảnh giới Chân Dương cũng không ít”.

Ấy!

Khi thấy Diệp Thành, những đệ tử đi qua đều không khỏi liếc mắt nhìn, chỉ chỉ trỏ trỏ, chốc chốc lại xì xào bàn tán.

“Chính là tên tiểu tử này, chôn sống gần trăm đệ tử ở nội môn, còn lột sạch đồ của bọn họ”.

“Chỉ mới ở cảnh giới ngưng khí, tên này đúng là mạnh dị thường”.

Trên đường, Diệp Thành còn nghe thấy những lời bàn tán này, hắn đương nhiên không thèm đếm xỉa, cứ thế đi một mạch rồi dừng chân trước một toà lầu các đại khí dồi dào.

“Vạn Bảo Các?”, Diệp Thành lặng nhìn một tấm hoành treo giữa lầu các, trên tấm hoành còn viết hoa ba chữ Vạn Bảo Các.

“Nội môn cũng có Vạn Bảo Các sao?”, hắn xoa cằm, khẽ giọng nói rồi nhìn đệ tử nội môn đang ra ra vào vào, hắn cũng sải bước vào trong.

Giống với Vạn Bảo Các ở ngoại môn, Vạn Bảo Các ở nội môn này cũng như một thế giới riêng, không gian rộng lớn, những món đồ được sắp xếp nhiều vô kể, trông hoa cả mắt, đủ loại từ linh dịch, linh khí, linh thoả, huyền thuật công pháp, cái gì cần có đều có.

“Diệp Thành phải không?”, giọng nói già nua vang lên bên tai khiến Diệp Thành bất giác quay đầu nhìn.

Vừa nhìn thấy người này, mắt hắn đã sáng lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play