Chương 333

Cảnh tượng đại chiến này kéo dài từ nửa đêm tới sáng sớm hôm sau, rồi lại kéo dài từ sáng sớm tới khi màn đêm buông xuống. Diệp Thành ôm lấy cơ thể chằng chịt vết thương, hắn lại bị vây đánh thêm vài lần nữa nhưng đều phải trả giá bằng những vết thương đau đớn mới có thể thoát thân.

“Vì sao bọn chúng lại có thể bắt được phương hướng của mình chuẩn như vậy?”, Diệp Thành vừa phun ra máu vừa suy nghĩ như thể phát hiện ra căn nguyên của vấn đề.

Hắn kiểm tra cơ thể mình. Quả nhiên, trên chân hắn có một tấm linh phù, và linh phù này còn phát ra ánh sáng yếu ớt.

“Truy tung phù”, Diệp Thành nheo mắt, “chẳng trách mà bọn chúng có thể tìm được phương của mình, chẳng trách mà ba tên đệ tử cảnh giới Chân Dương đều xuất hiện đồng thời, mọi thứ đều vì tấm truy tung phù này mà ra”.

“Kế hoạch hay lắm”, Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn xé ngay tấm linh phù kia ra.

Đêm tối, Diệp Thành trốn vào trong một cái hầm mà mình đào từ trước.

Hắn trải qua cửu tử nhất sinh mới thoát qua được sự truy đuổi của nhóm người phía Tả Khâu Minh, vì không có truy tông phù nên mấy người phía Tả Khâu Minh rất khó có thể tìm được hắn, nếu trách thì trách khu rừng này quá rộng lớn, muốn tìm ra một người là việc không hề đơn giản.

Diệp Thành khoanh chân ngồi trên mặt đất. Mặc dù hắn đã thoát được vòng vây nhưng trên người trùng trùng vết thương.

“Cứ đợi đấy cho ta”, Diệp Thành lạnh giọng nuốt ba viên Hồi Huyền Đan, tiếp tục vận mật pháp Man Hoang Luyện Thể.

…….

Lúc này, ở từng lối ra của rừng hoang vẫn còn đông người bước ra, không chỉ nhóm người Tạ Vân mà còn có rất nhiều đệ tử nội môn nữa. Phần lớn bọn họ đều muốn nhìn khuôn mặt Diệp Thành, muốn xem xem tên đệ tử thực tập làm loạn cả ngoại môn rốt cục trông như thế nào.

Ngoài đệ tử ra thì nơi này còn có rất nhiều trưởng lão ở trên vân đoan, Đạo Huyền Chân Nhân – phong chủ Thiên Huyền Phong, Phong Vô Ngấn chủ phong Ngự Kiếm Phong, Sở Huyên chủ phong Ngọc Nữ Phong.

“Các đệ tử ngoại môn tham gia vào thử thách ở rừng hoang về cơ bản đều ra ngoài rồi, sao vẫn chưa thấy Diệp Thành đâu?”, trong đám người có đệ tử nội môn thắc mắc.

“Hình như còn thiếu một mình hắn”.

“E rằng hắn không ra nổi đâu”, có người lên tiếng đầy ý tứ.

So với những đệ tử này thì Tạ Vân và Hùng Nhị mặt mày khó coi hơn hẳn. Bọn họ quá hiểu những kẻ địch mà Diệp Thành phải đương đầu trong thử thách ở rừng hoang, có thể vào được nội môn hay không thì chưa bàn đến, quan trọng là sống được ra khỏi rừng hoang hay không.

“Đạo Huyền sư huynh, có phải huynh muốn chọc tức muội không vậy?”, đợi lâu vậy rồi mà không thấy Diệp Thành bước ra, Sở Huyên ngồi không yên, chốc chốc lại quay sang nhìn Đạo Huyền Chân Nhân ở bên, nói với giọng chẳng mấy dễ chịu: “Nhìn xem những người mà huynh chọn kìa, huynh chọn đội Khổng Tào thì Diệp Thành có thể vượt qua thử thách sao?”

“Sư muội nghĩ oan cho ta rồi”, Đạo Huyền Chân Nhân vội xua đi.

“Cái này thì ta có thể làm chứng”, một vị trưởng lão béo mập bên cạnh Đạo Huyền Chân Nhân cười nói: “Vì để công khai minh bạch nên những đệ tử được phái vào rừng hoang đều phải rút thăm, nhóm người phía Khổng Tào rút thăm trúng nên mới vào rừng”.

“Trùng hợp quá nhỉ?”, Sở Huyên trợn tròn mắt nhìn Đạo Huyền Chân Nhân: “Tại sao mà người rút thăm trúng lại là kẻ thù của Diệp Thành chứ?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play