Chương 245

“Đây không phải là hình nộm Địa Cấp chứ?”

“Có lẽ không phải”, Đường Như Huyên lắc đầu: “Hình nộm Địa Cấp đã có thể thi triển một số huyền thuật đơn giản, bên trong cơ thể cũng có chân khí được phong ấn để chống lại huyền thuật thi triển, thế nhưng vừa rồi, khi muội thay y phục cho nó thì thấy trong cơ thể nó không có chân khí”.

“Vậy thì lạ thật”, Hùng Nhị xoa xoa mặt, đau đớn rít lên.

“Như Huyên cô nương, cô nương có vẻ rất am hiểu về hình nộm”, Diệp Thành cười nói.

“Sư tôn của muội từng tham gia vào việc luyện chế hình nộm, muội từng nghe qua”, Đường Như Huyên tươi cười để lộ ra cái răng khểnh duyên dáng: “Nếu có thể thì muội có thể dẫn hình nộm của huynh tới chỗ sư tôn kiểm tra”.

“Để sau khi kết thúc trận so tài ngoại môn cũng được”, Diệp Thành đáp lời.

Nói tới cuộc so tài ở ngoại môn, Hùng Nhị lại ghé tới gần: “Nghe nói cuộc so tài lần này, chỉ cần các đệ tử tham gia thì đều có một lần cơ hội sống lại”.

“Có cả chuyện này sao?”, Diệp Thành thắc mắc.

“Chủ yếu là vì trong cuộc so tài lần trước có quá nhiều chuyện khúc mắc”, Hùng Nhị giải thích: “Hiện giờ mười đệ tử xếp đầu đều là những đệ tử bại trận trong cuộc thi đấu lần trước. Không phải thực lực của bọn họ không ổn mà vì bọn họ gặp phải đệ tử mạnh, lần trước trong cuộc so tài, có rất nhiều đệ tử đuối hơn bọn họ đã được vào nội môn, thực lực yếu hơn lại được vào còn người thực lực mạnh lại bị đẩy ra, ngươi nói có lạ không?”

“Muội cũng nghe nói rồi”, Đường Như Huyên nói: “Lần trước trong cuộc so tài ở ngoại môn, rất nhiều đệ tử lợi hại gặp nhau khiến những đệ tử mạnh đều bị bại trận”.

“Vận may cũng là một phần chứng minh thực lực”, Diệp Thành xuýt xoa.

“Cho nên trưởng lão ở nội môn đều rất thông minh, người nào cũng có một cơ hội được sống lại một lần, cho dù hai kẻ mạnh gặp nhau có người bại trận thì bọn họ vẫn có cơ hội đánh vào nội môn. Nếu như khi sống lại mà còn có đệ tử mạnh tiếp tục gặp nhau thì lại phải xem vấn đề nhân phẩm của bọn họ rồi”.

“Cho dù thế nào thì ta cũng không hy vọng chúng ta gặp nhau trong cuộc so tài đâu”.

Sáng sớm, ánh nắng chan hoà chiếu rọi khắp núi linh Hằng Nhạc Tông, quanh núi linh lúc này hãy còn những vòng mây bồng bềnh trôi lững lờ.

Lúc này, trong mỗi một động phủ đều có đệ tử đi ra, bóng người lũ lượt kéo về phía Càn Khôn Các.

Càn Khôn Các hôm nay thật náo nhiệt. Khi Diệp Thành và Hổ Oa đi vào đây đã kéo theo ánh mắt của quá nhiều người, có người ngưỡng mộ, có người đố kỵ, cũng có người thù hận.

Diệp Thành ngó lơ tất cả, hắn cứ thế cùng Hổ Oa đi vào nơi khuất nhất. Hổ Oa cũng đăng ký tham gia vào cuộc so tài ở ngoại môn. Diệp Thành không mong Hổ Oa vào được nội môn, hắn chỉ muốn cho Hổ Oa cảm nhận được không khí giao đấu là gì.

“Nếu như gặp phải đệ tử lợi hại thì đệ cứ đầu hàng, hiểu chưa?”, Diệp Thành xoa xoa đầu Hổ Oa.

“Đệ hiểu rồi”, dù có Diệp Thành ở bên nhưng Hổ Oa vẫn đứng ngồi không yên. Đây là lần đầu tiên cậu nhóc thấy cảnh tượng hoành tráng thế này.

Chẳng mấy chốc, các đệ tử lần lượt đi vào, Càn Khôn Các càng trở nên rộn ràng hơn.

“Đệ tử của Nhân Dương Phong đến rồi”, không biết là ai hét lên, Tề Hạo mặc đạo bào trắng nổi bật trong đám người xuất hiện.

Ấy!

Diệp Thành bất ngờ, hắn có thể nhận ra bóng hình Tề Hạo trong đám người của Nhân Dương Phong.

“Mấy ngày ngay tiểu tử nhà ngươi sống vui vẻ đấy”, Diệp Thành xoa cằm, hắn thầm nghĩ nếu như gặp tên này thì có cần đánh cho hắn thảm thiết thêm lần nữa không.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play