Chương 201

Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu nhưng vẫn cố niệm, chân hoả vàng kim trong vùng đan hải hoá thành một ngọn lửa xuất hiện trong lòng bàn tay.

“Chân hoả vàng kim”, thấy vậy, đến cả Từ Phúc cũng không khỏi kinh ngạc.

Sau đó ông ta lập tức rút ra một bộ cổ quyển, lật mở và quan sát tỉ mỉ.

Diệp Thành liếc nhìn, phát hiện trên mỗi một trang của bộ cổ quyển đều có một hình ảnh về chân hoả, có loại màu tím, màu vàng, màu lam, vả lại dưới mỗi loại đều có thêm chú thích.

“Không có?”, Từ Phúc kiểm tra một hồi rồi lại nhìn sang chân hoả của Diệp Thành. Ông ta nheo mắt nhẩm niệm: “Chân hoả vàng kim này ta thấy lần đầu, đến cả trong Hoả Diệm Bảo Điển cũng không hề có ghi chép gì liên quan đến nó”.

“Cũng đúng, hoả diệm tự nhiên quá nhiều, trong Hoả Diệm Bảo Điển cũng không thể ghi chép hết được”.

“Có điều chân hoả màu vàng kim này trông cũng thật bất phàm”.

Từ Phúc nhìn chân hoả của Diệp Thành rất chăm chú, ông ta nhẩm niệm một hồi, sau đó mới xoè tay ra, nắm lấy chân hoả của Diệp Thành và hy vọng có thể nhìn thấu nó hơn.

Có điều, điều dị thường xuất hiện.

Chân hoả của Diệp Thành giống như có linh tính, vừa bị Từ Phúc bắt lấy thì lập tức phản kháng kịch liệt, cứ thế cháy bùng lên.

Ôi!

Từ Phúc đau đớn, thả tay ra nhưng lòng bàn tay ông ta đã bị bỏng thành một mảng đen xì.

Lại nhìn sang chân hoả, giống như một đạo ánh sáng vàng kim chui vào trong cơ thẻ Diệp Thành khiến Hùng Nhị ở bên kinh ngạc không nói nên lời.

“Chân hoả của ngươi có linh trí”, Từ Phúc không màng cơn đau trên lòng bàn tay, ông ta ngỡ ngàng.

“Trưởng lão, hoả diệm do trời đất sinh ra không phải đều có linh trí sao?”, Hùng Nhị thắc mắc.

“Ai nói hoả diệm do trời đất sinh ra đều có linh trí”, Từ Phúc liếc nhìn Hùng Nhị, sau đó vuốt râu giải thích: “Chỉ cần là hoả diệm được sinh ra bởi trời đất thì đều có linh tính nhưng linh tính và linh trí không cùng một khái niệm. Nếu phân theo tầng bậc thì đẳng cấp của linh trí cao hơn linh tính. Mặc dù chỉ khác nhau có một chữ nhưng đó lại là khoảng cách một trời một vực”.

“Là…là vậy sao ạ”, Hùng Nhị gãi đầu.

“Trưởng lão, đẳng cấp của chân hoả phân chia thế nào ạ?”, Diệp Thành nhìn Từ Phúc mà hỏi. Trước đó khi giao tiếp với lão già mặc đồ tím luyện hoá Vu Chú ở chợ đen U Minh, hắn đã biết chân hoả cũng có sự phân chia cao thấp, chỉ là lão ta không nói rõ ràng mà thôi.

“Không dễ giải thích”, Từ Phúc vuốt râu, “có loại được phân chia cao thấp dựa vào linh tính, có loại được phân chia yếu mạnh dựa vào hoả diệm, còn có loại dựa vào tuổi đời xuất hiện, nếu nói về tầng bậc rõ ràng thì theo tu đạo của ta nhiều năm nay vẫn chưa tìm được lời giải đáp”.

Haiz!

Nói tới đây, Từ Phúc thở dài: “Vốn dĩ ta định mượn chân hoả của ngươi đẩy vào cơ thể ta, đợi sau khi ta chết sẽ trả lại cho ngươi nhưng giờ xem ra không được rồi”.

“Vì sao ạ?”, Diệp Thành và Hùng Nhị cùng lên tiếng hỏi.

“Vì chân hoả của ngươi có linh trí, nhận ngươi làm chủ, nếu bắt nó vào cơ thể ta thì ngược lại sẽ tạo ra phản phệ, việc này còn phải xem cơ duyên. Nó đã chọn ngươi thì có cưỡng cầu cũng không được”.

Nghe vậy, Diệp Thành thở phào.

Lời nói của Từ Phúc rất rõ ràng, ông ta không định lấy chân hoả đi nữa, điều đó có nghĩa rằng chân hoả của hắn vẫn có thể tiếp tục ở lại với hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play