Chương 115
“Ta gọi mợ ta tới”, Hùng Nhị gại gại mũi: “Rồi cho thêm thứ khác vào trong đồ ăn của cậu mợ”.
“Cho thêm gì?”, Diệp Thành nhướng mày, “thứ gì?”
“Hợp hoan tán”.
Hắn dứt lời, Diệp Thành giật giật khoé miệng, hắn không thể không tán thưởng Hùng Nhị: “Giỏi lắm”.
Sau một hồi, cả hai bắt tay vào việc. Diệp Thành là người chỉ đạo còn Hùng Nhị hối hả ở bên làm chân chạy.
Chẳng mấy chốc, trong sơn động toả ra mùi dược liệu thơm nồng. Diệp Thành đương nhiên sẽ không lãng phí thời gian vào những thứ thuốc này, khi bắt đầu luyện chế Ngọc Linh Dịch, hắn đã lấy bình hồ lô Tử Kim ra từ lâu, khí của dược liệu đều được bình hồ lô nuốt trọn.
“Đây là bảo bối gì vậy, còn có thể nuốt trọn linh khí nữa”, Hùng Nhị nằm bò ra đất, hai con mắt ti hí của hắn đảo qua đảo lại.
“Đừng nhìn nữa, tới đây giúp ta đi”.
Vì thủ pháp luyện chế Ngọc Linh Dịch của Diệp Thành càng ngày càng thuần thục nên lần này Ngọc Linh Dịch luyện chế ra còn nhiều hơn gấp ba lần trước, cả hai chỉ mất sáu ngày.
Đêm muộn, cả hai tên giống như con lợn chết nằm rạp ra đất, sáu ngày điên cuồng luyện chế Ngọc Linh Dịch khiến cả hai mệt rã rời.
“Ngày mai xuất phát, việc đầu tiên là tới Vạn Bảo Các lấy thứ gì đó có ích, hiểu chưa?”, Hùng Nhị vừa nhét từng bình Ngọc Linh Dịch vào túi vừa dặn dò Diệp Thành.
“Thứ có ích?”, Diệp Thành bất giác quay sang nhìn thăm dò, hắn lên tiếng hỏi: “Ý của ngươi là…?”
“Thiên Linh Chú, Thiên Hành Chú và Thiên Lôi Chú”.
Nghe mấy cái tên này, mắt Diệp Thành chợt sáng lên. Tam đại phù chú của Hằng Nhạc Tông bao gồm: “Thiên Linh Chú, Thiên Hành Chú và Thiên Lôi Chú.
Thiên Linh Chú chủ phong có thể cấm cố chân khí của tu sĩ trong khoảng thời gian ngắn. Thiên Hành Chú chủ đào, có thể nhanh chóng tăng nhanh tốc độ của tu sĩ, còn Thiên Lôi Chú chủ công, uy lực cực mạnh, mang theo uy lực dời non lấp bể.
Tam đại phù chú của Hằng Nhạc Tông mỗi thứ có một điểm đặc biệt riêng, cùng phối hợp hỗ trợ lẫn nhau, như vậy sẽ có được thu hoạch ngoài mong đợi.
“Vạn Bảo Các cũng bán tam đại phù chú này sao?”, Diệp Thành nhìn Hùng Nhị hỏi.
“Bán, đương nhiên bán rồi, Thiên Linh Chú mười nghìn linh thạch, Thiên Hành Chú ba mươi nghìn linh thạch, còn Thiên Lôi Chú cần chín mươi nghìn linh thạch, có điều uy lực của Thiên Linh Chú quá mạnh, bị cấm dùng ở Hằng Nhạc Tông nhưng bên ngoài thì có thể dùng”.
“Cha mẹ ơi, cái này ai mà mua nổi”, Diệp Thành nuốt nước bọt cái “ực”.
“Người bên ngoài Hằng Nhạc Tông đông nhiều vô kể, trong đó không thiếu những tu sĩ xuất thân thế gia, giàu có vô cùng”.
Diệp Thành nghĩ đi nghĩ lại thì cũng phải thôi, trong ngày hôm qua, hắn còn lấy được ba mươi nghìn linh thạch trong túi đựng đồ của Tề Hạo, những đệ tử thế gia khác không lộ liễu nhất định giàu có vô cùng.
“Những phù chú này mặc dù đắt nhưng rất có ích”, Hùng Nhị nói, “đây là vật cần có khi ra ngoài, vào thời khắc quan trọng có thể cứu mạng, so với linh thạch thì ta vẫn yêu cái mạng nhỏ này của mình hơn”.
Câu này nghe rất có lý. Diệp Thành đồng ý với quan điểm của Hùng Nhị, linh thạch dù có nhiều nhưng mạng chẳng còn thì cũng vô dụng.
Hắn tự nhủ trước khi tới chợ đen U Minh thì sẽ tới Vạn Bảo Các một chuyến, không mua được Thiên Lôi Chú thì cũng phải mua được Thiên Linh Chú và Thiên Hành Chú.
Tới tối, cả hai tên rời khỏi núi, Hùng Nhị về Linh Thảo Viên còn Diệp Thành đi về phía Vạn Bảo Các.