Sau cùng chén lưu ly được mua bởi một thương nhân ăn mặc sang trọng với cái giá hai ngàn hai lượng bạc.
Món hàng tiếp theo được trưng bày là cổ họa, người đàn ông trên đài chậm trãi mở bức họa ra, để lộ dáng vẻ thật sự của nó.
Khương Linh ngây ra, trước giờ nàng rất nhạy cảm với tranh vẽ, Đan Thanh nổi tiếng của tiền triều mọi người không nói cũng rõ như chỉ tay, ít nhất có thể vừa nhìn đã nhận ra được.
Nhưng bức họa trước mắt này nàng lại hoàn toàn nhìn không ra rốt cuộc đến từ bàn tay của danh gia nào.
Trong tranh là một người con gái, sở hữu dung nhan tuyệt thế, nhưng lại ăn mặc như con trai, ngòi bút vừa thô vừa mịn, mực đậm ít màu, không họa lên được ý cảnh của nó.
Người đàn ông trên đài nói: “Giá khởi điểm một ngàn hai.
”Một ngàn hai cũng không phải đắc, Khương Linh đang định ra giá thì đã có ai lên tiếng trước: “Mười ngàn hai”Khi nhìn rõ gương mặt của người kia, Mục Nhiên chợt siết chặt bao kiếm trong tay, cánh tay khẽ run rẩy, trong phút chốc hàn quang chợt lóe, đặt nơi cần cổ.
Trong ánh mắt hắn lóe lên sát ý nồng đậm, khớp ngón tay trắng bệch, liều mạng kiềm chế không để mình xông lên đó.
Thì ra trong giấc mơ, người trong lòng của công chúa, là hắn ta.
Trường kiếm xẹt qua cổ Trần Cao Khác, mặc dù nó chỉ lộ ra một chút hàn quang, nhưng cũng đủ để lấy mạng hắn.
Hắn đứng yên một chỗ, thân thái tự nhiên nhìn qua đây, nụ cười nơi cánh môi như ẩn như hiện: "Đây là ý gì? Kỳ trân dị bảo, người có duyên đều biết cả, trừ phi quầy trữ vật đột nhiên đổi quy định?"Sự việc chỉ xảy ra trong tích tắc, người đàn ông trên sân chưa kịp phản ứng, sau khi định thần lại thì đám cường giả xung quanh đã hung hãn bao vây hắn.
Hàng trữ vật được xây dựng ở kinh thành hơn trăm năm, chưa từng có ai dám gây sự ở đây, cũng không ai biết cây đại thụ mà họ dựa vào, rốt cuộc là vị danh gia quyền quý nào nữa.
Ánh mắt của đám trang hán nhìn bọn họ cực kỳ khó chịu, Khương Linh khẽ nhướng mày, sau khi nhìn lướt qua thanh kiếm đang nằm trên cổ của Trần Cao Khác, một nụ cười mê người chợt lóe lên trong mắt nàng.
Mục Diễn quả thật là hiểu ý nàng nhất.
“Mục Diễn, cất kiếm đi, đừng làm người ta sợ.
” Khương Linh nói một cách thản nhiên, cũng mặc kệ Mục Diễn rốt cuộc có cất kiếm lại hay không, rồi chậm rãi xoay người đi.
Đôi mắt của Mục Diễn vẫn không ngừng toát ra hàn ý, đốt ngón tay siết chặt trên vỏ kiếm cũng trắng toát, hắn muốn nhanh chóng giải quyết Trần Cao Khác, để tất cả trong giấc mơ này đều không có cơ hội xảy ra, nhưng hắn cũng hiểu rõ, như thế sẽ mang lại rất nhiều phiền phức cho công chúa.
Trần gia nắm giữ binh quyền nhiều năm, quan hệ với các bên đều phức tạp, liên quan rất nhiều, ngay cả Minh Chiêu Đế cũng không dám nhúng tay vào, chứ đừng nhắc tới một công chúa không có thực quyền.
Hình ảnh hiện lên trong đầu càng lúc càng nhiều, càng lúc càng rõ ràng, từng gương mặt không ngừng chồng khít lên nhau, khiến Mục Diễn không thể không suy nghĩ lại rốt cuộc là một giống mơ, hay là sự thật đã diễn ra.
Lòng bàn tay hơi dùng lực một chút, nửa thanh trường kiếm lộ ra ngoài cũng ngoan ngoãn khép lại vào vỏ, Mục Diễn đứng nghiêm bên cạnh Khương Linh, ánh mắt vẫn toát ra vẻ lạnh lùng.
“Nhị ca.
” Khương Linh vươn tay cẩn thận kéo góc quần áo của Khương Yến, đôi mắt xinh đẹp như phủ một tầng sương nước mông lung, đặc biệt đáng thương.
Nàng sẵn sàng tin tưởng nhị hoàng huynh, nhưng đối với những người những việc có liên quan đến Trần Cao Khác thì không thể không đề phòng, hay nói cách khác, nàng thà tin rằng, kiếm trước đều là do nàng không biết nhìn người, đặt lòng tốt sai chỗ, cũng không muốn biết người thân cận nhất sau lưng mình lại thờ ơ lạnh nhạt, lửa cháy thêm dầu.
Khương Yến đưa tay sờ lên tóc nàng, nở nụ cười an ủi dịu dàng: "Chỉ cần muội thích, nhị ca đều sẽ mua cho muội.
"“Hai vạn lượng bạc.
” Khương Yến thản nhiên nói.
Nụ cười trên mặt Trần Cao Khác đột nhiên đông cứng lại, cơ thể hắn bất giác như bị kéo căng, cứng ngắc, cho dù là trong giờ phút sinh tử bị kiếm kề ngay cổ khi nãy cũng không căng thẳng như thế.
Hắn có chút không hiểu, không hiểu rốt cuộc Khương Yến đang muốn làm cái gì.
Quan hệ giữa hai người bọn hắn trước giờ vẫn rất tốt, đặc biệt là sau khi hắn vào thượng thư phòng học tập, càng qua lại nhiều hơn với Khương Yến, quá trình chưa từng xảy ra cãi vã, chỉ ngoại trừ chuyện của ngày hôm qua.
Đừng nói là thăm dò thân thủ của một thị vệ, cho dù là trực tiếp gi.ết chết hắn, hoàng thương cũng sẽ không giáng tội nhà họ Trần, càng sẽ không trách phạt Khương Yến, còn suýt chút nữa làm Khương Yến bị thương, đó cũng chỉ là suýt chút nữa thôi, căn bản không phải là sự thật.
Càng huống hồ, Khương Linh chỉ là một tiểu công chúa không hiểu thế sự, chẳng giúp ích gì cho tương lai của hắn!Nếu Khương Yến vì chuyện này mà canh cánh trong lòng, hắn hoàn toàn có thể nhận lỗi với Khương Linh, được nàng tha thứ, nhưng Trần Cao Khác lại không ngờ, hắn phí hoài tâm tư chạy tới đây, nhưng Khương Yến lại chẳng nhìn hắn một cái.
"Nhị điện hạ và công chúa hào hứng quá nhỉ.
" Trần Cao Khác cố gắng che lấp cơn sống đang dâng trào trong đáy mắt, mỉm cười đi đến bên cạnh Khương Yến: "Từ lâu ta đã nghe nói công chúa rất thông minh, có sở trường vẽ tranh, không biết bức họa này, công chúa thấy thế nào.
"Trần Cao Khác cũng coi như là không quá xấu, nhưng cũng không quá đẹp trai, gương mặt có chút anh khí mang vẻ lừa dối của hắn lại khiến cho người ta cảm thấy hắn rất đáng tin cậy.
Khương Linh liếc xéo hắn một cái, lý thẳng khí hùng hỏi: "Ngươi là ai? Ta không biết ngươi.
"Nàng sinh ra đã rất xinh đẹp, đôi mắt đen láy trong veo, nét mặt vô cùng ngây thơ, dù cho lời nói có không khách sáo cỡ nào, cũng không khiến người ta ghét nỗi.
.