Khương Linh thở phào một hơi, hai mắt sáng lên lấp lánh, lập tức chạy lon ton tới, từ phía xa gọi vọng lại: "Nhị ca!"Nhìn dáng người nhỏ nhắn quen thuộc cùng nụ cười độc nhất vô nhị trên mặt nàng, khóe mũi Khương Yến có chút cay cay.
Hắn ta suýt nữa là đánh mất nàng rồi.
Không biết bắt đầu từ bao giờ mà trong lòng hắn ta lại thiếu đi một phần tình cảm, thay vào đó là tính toán được mất, thậm chí còn muốn tranh giành cao thấp với đại ca.
Hắn ta trở nên, ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy mình có hơi lạ lẫm.
“A Linh, sao muội lại ở đây?” Khương Yến né tránh ánh mắt nàng, vươn tay giúp nàng chỉnh lại áo choàng.
Những hành động khi nãy khiến hắn ta khó mà mở lời, hắn ta tự hỏi A Linh có trách mình không! Khương Yến mím môi, cúi đầu xuống, trong lòng có chút phiền muộn.
Hắn ta không phải là một người ca ca tốt, trước giờ đều không phải.
"Muội tới tìm huynh.
" Khương Linh mỉm cười nói: "Nhị ca, lúc nào huynh cũng xuất cung, hại muội mỗi lần đều không tìm được huynh.
"Khương Yến sững sờ, mình xuất cung nhiều lắm sao? Nghĩ đến đại hoàng huynh bị nhốt ở Đông Cung ngày ngày đọc sách tập võ, cùng cô em gái A Linh yếu đuối hay bệnh trước mặt, số lần hắn ta xuất cung so với họ quả thật nhiều lắm.
“Vậy sau này dẫn muội cùng ra ngoài.
” Khương Yến mỉm cười với nàng, hai người vai kề vai cùng nhau đi về phía trước.
Khương Yến chỉ lớn hơn Khương Linh một tuổi, nhưng lại cao hơn nàng gần nửa cái đầu, khi hắn rũ mắt nhìn xuống, vừa hay nhìn thấy hàng mi cong vút của nàng, trông giống như một cái quạt nhỏ, một trên một dưới, trông rất đáng yêu.
"Thế nhị ca nhớ đấy nha.
" Đôi mắt long lanh tràn đầy ý cười: "Nếu huynh lừa muội, muội sẽ mách với đại hoàng huynh.
"“Ừ, ta nhớ rồi.
” Khương Yến đáp.
Hai người nói nói cười cười rồi bước vào sảnh chính, Khương Hi phất tay áo, đứng dậy khỏi ghế: "Hôm nay không còn sớm nữa, A Linh cũng không dễ gì được ra ngoài một chuyến, hay là tạm thời ở vương phủ của ta, khi nào muốn về cung thì về.
"Khương Linh có hơi sững sờ, ở Vương phủ sao? Nàng ở trong Chiêu Dương Cung cũng ngủ không ngon, ở vương phủ cũng chưa chắc là quen.
Không đợi nàng lên tiếng, Khương Hi đã nói: "Cứ quyết định như vậy đi, ta phái người đi nói với hoàng huynh một tiếng, hai anh em các con cứ nói chuyện trước đi, tối nay chúng ta ăn một bữa lớn.
"“Cảm ơn hoàng thúc.
” Khương Yến khẽ mỉm cười, rũ mắt xuống, sắc mặt vẫn như thường.
Khương Linh chỉ có thể đáp lại, đợi Khương Hi đi khỏi, nàng mới túm lấy góc áo của Khương Yến, nói nhỏ: "Nhị ca, hôm qua không phải muội không muốn gặp huynh.
"“Hửm?” Khương Yến khựng lại, trầm tư nhìn Mục Diễn, ánh mắt rơi trên chiếc mặt nạ màu bạc của hắn, cảm thấy có chút may mắn, cũng có chút phức tạp.
Hắn rất mạnh, là bản thân xem thường hắn rồi.
Khương Linh quyết định thành thật thú nhận với hắn ta, Trần Cao Khác không phải là một người tốt lành gì, nàng hi vọng nhị ca có thể tránh xa hắn ra một chút, nếu nhị ca cố chấp qua lại với hắn, nàng cũng không thể không cẩn thận đề phòng.
“Ta không thích Trần Cao Khác, nhị ca có thể đừng thân thiết với tên đó quá được không?” Khương Linh nhìn thẳng vào mắt hắn ta, hy vọng có được câu trả lời như ý muốn.
Khương Yến không ngờ nàng lại thẳng thừng như vậy, hắn ta sửng sốt hỏi: "Sao A Linh lại không thích hắn?""Không thích thì không thích, không có lý do.
" Khương Linh tỏ vẻ uất ức, nói: "Nhị ca cho rằng A Linh gây sự vô cớ sao?"“Không có, muội không thích, nhị ca sẽ tránh xa hắn ra.
” Khương Yến nghĩ đến chuyện xảy ra trong tửu lâu, mi mắt bất giác rũ xuống.
Tên điên! Đúng thật là tên điên mà!Được sự cho phép của Khương Chiếu, Khương Linh quyết định ở lại vương phủ một đêm, ngày mai sẽ cùng nhị hoàng huynh đi dạo kinh thành một vòng.
Nàng vẫn chưa có cơ hội vui chơi thỏa thích một lần.
Sau khi dùng bữa tối, Khương Linh được đưa vào phòng đã chuẩn bị xong, nơi đây đầy đủ tiện nghi, chẳng khác gì với Chiêu Dương Cung của nàng.
Hôm nay Khương Linh chạy nhảy rất lâu, cả người cũng sắp mệt lả, thế mà khi nàng đặt lưng xuống giường, lại không tài nào chợp mắt được.
Hai ngọn đèn thắp bên ngoài khiến căn phòng rất sáng, nàng nhắm mắt lại, mọi chuyện diễn ra ban ngày lại một lần nữa chầm chậm hiện lên trong đầu nàng.
Rốt cuộc ai là chủ mưu đứng đằng sau? Nàng không cảm thấy mình uy hiếp bất cứ ai cả.
Khương Linh lăn qua lăn lại, vẫn là nghĩ không thông, mãi không ngủ được, nàng trở mình ngồi dậy.
“Mục Diễn.
” Nàng hướng về phía cửa sổ gọi một tiếng.
Mục Diễn lập tức đáp lại: "Công chúa, có ti chức.
"Nàng dường như cả đêm không thể ngủ ngon, cho nên dù Huyền Minh muốn đổi ca trực, hắn cũng sẽ từ chối, công chúa đối xử tốt với hắn, hắn phải nghĩ cách giúp nàng mới phải, cho dù hắn không giúp được nàng, canh chừng cho nàng cũng cảm thấy yên tâm hơn một chút.
“Ta không ngủ được, ngươi nói chuyện với ta đi.
” Giọng nói luôn ngọt ngào của Khương Linh có chút buông lỏng.
Trước giờ nàng luôn tự kiềm chế, cho dù không ngủ được cũng sẽ mở mắt đến rạng sáng, hiếm khi quấy rầy người khác ngủ, nhưng có lẽ là vì hắn là Mục Diễn, nên nàng mới tự nhiên hơn một chút.
Mục Diễn không hề do dự lập tức đáp lại: "Vâng.
"Sau đó là bầu không khí im lặng bao trùm, Khương Linh nghe được gió bắc bên ngoài thổi qua lượn một vòng trước cửa sổ, thanh âm đặc biệt chói tai trong đêm đen tĩnh mịch.
Khương Linh dường như nghĩ đến một khả năng nào đó, lông mày công lại, nhịn cười hỏi: "Sao ngươi không nói gì?""! " Mục Diễn nhất thời căng thẳng, đầu óc trống rỗng, công chúa hỏi như thế là đang tức giận rồi sao?Hắn nên nói gì đây, là chuyện trăng trên trời, gió giữa rừng, hay là tật hư mỗi ngày không rửa chân của Trình Lập… vẻ mặt Mục Diễn mơ hồ, trong Ám Vệ Doanh chỉ dạy bọn họ võ công và kỹ thuật, chưa từng dạy bọn họ phải nói chuyện với chủ tử như thế nào.
Hắn lục tung mọi ký ức của mình, cũng không tìm ra nguyên tắc nào để tuân theo, càng huống hồ nàng là công chúa, không thể nói mấy chuyện dơ bẩn trong Ám Vệ Doanh với nàng được.
“Mục Diễn, ngươi không nghe thấy lời bổn cung sao?” Khương Linh giả bộ lạnh lùng.
“Điện hạ! ” Mục Diễn căng thẳng đến mức nuốt nước miếng, giọng nói kiềm nén vang lên rồi lại dừng, cuối cùng đỏ mặt, miễn cưỡng nói: “Ti chức, ti chức không biết nên nói cái gì… xin công chúa thứ tội.
"Hắn có hơi hụt hẫng, thậm chí có chút quẫn bách và khó chịu.
.