Trong phòng rất ấm áp, đèn đuốc sáng trưng, Hồng Lăng và Tụ Hương đang dựa vào ở phòng ngoài và ngủ gật.Theo lời Trình Lập nói, trước đây nàng không sợ bóng tối, nhưng sau khi bị bệnh nặng một trận, chỉ cần không có ánh sáng là nàng không thể ngủ ngon, đến bây giờ cũng không có chuyển biến tốt đẹp.Xuyên qua tấm màn che trên giường, Mục Diễn có thể nhìn thấy rõ ràng Khương Linh đang ngủ.
Nàng đang đắp một cái chăn bằng vải gấm thật dày trên người, yên lặng nằm trên giường, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhưng tiều tụy.Hình ảnh quen thuộc này lập tức đánh trúng vào tâm trí của Mục Diễn, trong sâu thẳm ký ức mơ hồ của hắn, những hình ảnh không thuộc về hắn dường như đang dần trùng khớp với nhau.
Lúc này, hắn không thể phủ nhận được nữa.Trong đầu đột nhiên trống rỗng, rồi vô số hình ảnh nối tiếp nhau mà đến, không ngừng tác động vào ý thức và ký ức của hắn.
Đầu của hắn cũng đang bị đau dữ dội, càng muốn hiểu rõ thì lại càng đau đớn, như là có một cái gì đó bị giam cầm rất vững chắc.Sắc mặt Mục Diễn trắng bệch, từng giọt mồ hôi lớn chảy xuống, hắn không dám nghĩ sâu xa, chuyện quan trọng nhất bây giờ là cứu Khương Linh.Tâm pháp mà hắn tu luyện là bản đầy đủ của tâm pháp của Mục gia, được kế thừa từ Tô Châu, tu luyện lâu dài thì nội lực sẽ trở nên ôn hòa và có tác dụng trẻ hóa.
Nó tốt hơn rất nhiều lần so với bản không hoàn chỉnh mà hắn đã tu luyện lúc trước...!Mục Diễn sửng sốt một chút, ngón tay vô thức nắm lại thành nắm đấm.Tâm pháp của Mục gia mà hắn đã tu luyện trước đây là bản chưa hoàn chỉnh ư? Tô Châu là ở đâu? Tại sao hắn có thể đột nhiên biết được những điều này? Mục Diễn theo bản năng suy nghĩ, nhưng khi muốn đụng vào những hình ảnh xa lạ này thì đầu lại bắt đầu đau đớn dữ dội.Mục Diễn tập trung ý chí vận chuyển tâm pháp, đặt một tấm vải ở trên cổ tay của Khương Linh, tay của nàng rất nhỏ, ngón tay xinh đẹp vừa mịn vừa non, cong lên một cách tự nhiên.
Mục Diễn vô tình chạm vào thì cảm thấy đầu ngón tay của nàng lạnh lẽo.Trái tim của hắn căng thẳng, trong lúc gấp gáp, sức lực không kìm được mà mạnh hơn một chút, cảm nhận nhịp đập đang nhảy lên.
Mục Diễn vốn nghĩ rằng nàng sẽ tỉnh dậy, nhưng nàng hoàn toàn không biết gì và vẫn đang ngủ mê man.Mục Diễn mím chặt môi, nội lực liên tục chuyển vào trong cơ thể nàng, rõ ràng là lần đầu tiên hắn làm loại chuyện này, nhưng từng động tác của hắn đều rất quen thuộc, giống như đã làm vô số lần.Hắn không để ý đến những chi tiết này, vẫn kiên nhẫn vận chuyển nội lực như cũ.
Cơ thể của Khương Linh vốn yếu ớt và chưa từng luyện võ, kinh mạch cực kỳ mỏng manh, căn bản là không thể lập tức thích ứng và tiếp nhận được nội lực của hắn.Thời gian trôi qua từng phút một, sắc mặt Mục Diễn dần dần tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ra từng lớp, nhưng hắn không dám thả lỏng một chút nào, bởi vì Khương Linh đang nằm trên giường còn chưa có bất kỳ phản ứng gì.Trong lòng Mục Diễn dần dần vô cùng lo lắng, hắn vừa mới bắt đầu tu luyện tâm pháp thuộc bản đầy đủ nên nội lực cũng không nhiều, hiện tại đã dần cạn kiệt.
Nếu hành động này không có tác dụng thì hắn không còn cách nào khác.Bên ngoài dường như đang nổi gió, ánh nến trong phòng lắc lư vài cái, rồi bình thường trở lại.
Nội lực của Mục Diễn đã cạn kiệt, trong lòng nổi lên một cảm giác bất lực, cơ thể vốn đang chống đỡ bằng một đầu gối đột nhiên ngã xuống, hai chân đồng thời bị đập xuống đất."Điện hạ..." Mục Diễn nhỏ giọng thì thầm, trong mắt lộ ra vẻ tự trách, giọng nói khàn khàn tràn đầy áy náy.
Hắn không biết còn có thể làm gì cho nàng nữa.
Trong những ký ức phủ đầy bụi và không có cách nào đụng vào đó, có thể tìm được biện pháp để cứu nàng, nhưng hắn không thể làm được gì cả.Mục Diễn nhắm mắt lại, cố gắng thử phá tan sự giam cầm mơ hồ kia một lần nữa, cơ thể đau đớn đến chết lặng, đan xen với những cảm xúc áy náy và tuyệt vọng, như một ngọn lửa nuốt chửng hắn một cách tàn nhẫn.Cảnh tượng quen thuộc thay đổi, bóng dáng nằm trên giường dần trở nên mờ nhạt.
Mục Diễn hoảng hốt một chút, bóng người trên giường dường như đang trở mình."Đã sáng rồi." m thanh của nàng cực kỳ yếu ớt, nhưng Mục Diễn lại nghe thấy rõ ràng.
Hắn đang định lên tiếng thì lại nghe thấy nàng nói tiếp: "Hôm nay là ngày nghỉ ư? Tại sao ta không nghe thấy tiếng đọc sách vậy?"Mục Diễn sững sờ, sau đó lại nghe thấy nàng nói với vẻ oan ức: "Ta cũng muốn nghỉ ngơi và trở về cung, ở đây thật là tối."Đến cuối cùng còn mang theo một chút tiếng khóc nức nở.Trái tim Mục Diễn chấn động, những hình ảnh quen thuộc trong trí nhớ của hắn lại hiện về.
Lẽ nào… lẽ nào nàng thật sự bị giam cầm trong phòng tối sao? Nàng là công chúa duy nhất của Đại Chu! Ai có thể nhẫn tâm làm như vậy chứ? Hắn nắm chặt tay, trong mắt lập tức lộ ra sát khí nồng nặc.
Cho dù rốt cuộc sự thật là như thế nào, hắn cũng sẽ không cho phép xảy ra chuyện như vậy!Nàng nhất định không phải sốt cao bình thường, mà sợ rằng là rơi vào ác mộng cho nên mới không ngừng mê man, ai cũng không thể đánh thức được."Công chúa, người nhìn này." Mục Diễn nhẹ nhàng nói: "Trời đã sáng rồi, hoàng thượng muốn đón người về cung."Bóng người nằm trên giường vẫn im lặng, sắc mặt của Mục Diễn buồn bã, hai chân vừa tê dại vừa đau đớn, nhưng hắn vẫn quỳ gối trước giường như cũ.
Hắn muốn nhìn nàng tỉnh lại, nhưng thời gian của hắn đã không còn nhiều, hắn phải trở về trước khi bình minh.Mặc dù sau khi trời sáng, chờ đợi hắn sẽ là sự tức giận vô tận của hoàng thượng.Tấn công ám vệ, lén lút xông vào phòng ngủ của công chúa, chắc chắn sẽ không bao giờ được Chiêu Đế tha thứ.
Mục Diễn lặng lẽ canh giữ ở một bên, nội lực được phục hồi một cách đứt quãng không ngừng truyền vào trong cơ thể nàng.
Hắn chỉ có thể làm những thứ này cho nàng, nàng cứu cái mạng này của hắn nên hắn không muốn phụ lòng nàng..