Khương Linh đang suy nghĩ thì đột nhiên nhìn thấy Khương Kình lén lút nháy mắt với nàng.
Nàng cũng lén mỉm cười đáp lại.Khương Chiêu nhìn thấy hết động tác nhỏ của bọn họ.
Ông liếc nhìn thái tử, nói với giọng điệu không vui: "Trở về muộn như vậy khiến cho A Linh phải sốt ruột chờ đợi rồi."“Trên đường đi gặp chút chuyện nên đến muộn, A Linh sẽ không trách ta đâu đúng không?” Khương Kình nở nụ cười thoải mái rồi hưng phấn mà vén tấm vải đen lên: "A Linh nhìn xem, đại ca mang đến cho muội một thứ rất hay."Hắn ta vén lên tấm vải đen, lộ ra một thứ có màu trắng ở trong lồng, mọi người nhao nhao nhìn sang, kinh ngạc nói: "Tuyết Hồ ư?""Thái tử điện hạ thật là quá dũng cảm, Tuyết Hồ con là con vật hiếm thấy nhất!""Còn Tuyết Hồ này không bị lai tạp, huyết thống thuần khiết, khi trưởng thành nhất định rất xinh đẹp!""Đúng vậy, Tuyết Hồ rất thông minh và cực kỳ bảo vệ đàn con của mình.
Thái tử điện hạ thật sự đã tốn rất nhiều công sức với món quà này.""..."Các đại thần xung quanh đều cười khen ngợi, mỗi lời nói càng ngày càng khoa trương, Khương Yến rũ mi mắt xuống, đôi môi cong lên một đường vòng cung mờ nhạt: "Đại ca thật là tài giỏi, ngay cả Tuyết Hồ cũng bắt được, chắc chắn A Linh sẽ cực kỳ thích nó."Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía Khương Linh, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hơi tái nhợt, chưa hết kinh ngạc mà nắm chặt tay áo.Đại ca đã tặng nàng con Tuyết Hồ này giống như kiếp trước.Tuyết Hồ con trong lồng chỉ là một con vật rất nhỏ, nổi bật nhất là đôi con ngươi đen lúng liếng cực kỳ xinh đẹp, khiến cho người ta cảm thấy yêu thích.Nó vẫn chưa đầy một tháng tuổi, chỉ là một con vật nhỏ không biết cái gì.Khương Linh rũ mí mắt xuống, nàng hơi cắn môi, trong lòng có chút do dự.Ở kiếp trước, nàng rất vui mừng mà nhận lấy con Tuyết Hồ này rồi nuôi ở bên cạnh mỗi ngày.
Nó cũng ngoan ngoãn nghe lời và rất thông minh, nhưng không hiểu tại sao khi sắp đến tuổi trưởng thành, nó đột nhiên trở nên rất hung dữ và đã cắn chết tiểu thái giám ở Thuần Thú Tư đến mức hoàn toàn không thể nhận ra khuôn mặt.
Nàng được nhiều cung nữ bảo vệ nên mới tránh thoát được.Tuy rằng sau đó đã trải qua kiểm tra và phát hiện ra có người động tay động chân vào đồ ăn của Tuyết Hồ, nhưng chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt đầy máu của tiểu thái giám kia, nàng liền không dám đến gần nó nữa.Sau sự việc đó, đại hoàng huynh tặng cho nàng Tuyết Hồ đã bị phụ hoàng trách mắng một cách nghiêm khắc, bởi vì hắn ta cũng đã giúp đỡ bố trí tiểu thái giám của Tuần Thú Tư nên hắn ta không thể thoát khỏi việc đồ ăn của Tuyết Hồ bị động tay động chân.Đại hoàng huynh tặng cho nàng Tuyết Hồ vốn là có ý tốt, nhưng đáng tiếc lại xảy ra chuyện và bị phụ hoàng truy cứu trách nhiệm, cho nên hắn ta không dám tiếp tục tặng cho nàng đồ vật quý hiếm gì nữa.
Mối quan hệ của hai huynh muội cũng dần trở nên kém thân thiết.“A Linh không thích sao?” Khương Kình nhìn sắc mặt của nàng trắng bệch, vẻ mặt của hắn ta không kìm được mà thấy mất mát, sau đó vội vàng nói: “Không sao, ta còn lấy được một cái hộp biết ca hát từ bên ngoài...”"Ta thích." Khương Linh nở nụ cười, trong con ngươi xinh đẹp cũng tràn đầy ý cười: "Cảm ơn đại ca, đại ca đúng là đối xử tốt nhất với muội."Khương Linh bước đến và nhận lấy cái lồng sắt, nhìn bóng dáng nho nhỏ đang hoảng hốt trong lồng, trái tim của nàng vô cùng mềm mại.Nếu nàng không nhận lấy tên nhóc này, trong cung sẽ không có chỗ cho nó ở, cho dù có được đưa đến Thuần Thú Tư thì cũng không được thái giám ở đó đối xử tử tế.Khương Kình thở phào nhẹ nhõm, trong mắt tràn đầy mừng rỡ, ngay cả giọng nói cũng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều: "Ta biết muội ở một mình trong cung rất nhàm chán nên ngươi có thể nuôi nó cho đỡ buồn.
Ta nghe nói rằng Tuyết Hồ cực kỳ thông minh và cũng rất trung thành với người chủ của mình.
Nó sẽ không làm tổn thương con người."Vừa rồi hình như hắn ta nhìn thấy A Linh có chút sợ hãi, chắc là nghe đến từ "Tuyết Hồ" nên bị dọa rồi.
Khương Kình suy nghĩ một chút rồi lên tiếng an ủi: "Muội đừng sợ, bây giờ tên nhóc này vẫn đang bú sữa mẹ và sẽ không cắn người.
Nếu như muội thật sự lo lắng thì ta sẽ chọn một vài người rồi đưa đến cho muội vào hôm khác...!"“Không cần.” Khương Linh sợ hắn ta lại bị liên lụy, nàng thay đổi suy nghĩ, rồi vừa cười vừa nói: “Làm sao có thể làm đại hoàng huynh tốn công sức với chuyện nhỏ thế này được? Có rất nhiều người có năng lực trong Thuần Thú Sư của phụ hoàng đã sẵn sàng rồi.
Đúng không ạ, phụ hoàng?"Nàng không muốn đại hoàng huynh bị trách mắng nên chỉ có thể để cho phụ hoàng lo chuyện này.Khương Linh chớp mắt mấy cái với Khương Chiếu, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn bằng bàn tay tràn đầy nụ cười nịnh nọt: "Phụ hoàng nói người hiểu A Linh rõ nhất nên nhất định sẽ cử thái giám huấn luyện thú tốt nhất cho A Linh.""Trẫm chưa từng nói thế, con đúng là láu cá!” Khương Chiếu liếc mắt nhìn nàng, nhưng trên mặt không kìm được mà nở nụ cười.
Hai đứa con trai dần lớn lên nên cũng chỉ còn lại A Linh là dám làm nũng với ông.
Đừng nói chỉ là muốn một vài tiểu thái giám, mà chuyển toàn bộ Thuần Thú Sư cho nàng cũng không sao.“Vừa rồi phụ hoàng không nói như vậy sao?” Khương Linh mở to hai mắt nhìn ông, vô tội nói: “Vừa rồi A Linh đã nghe thấy mà.
Nếu không tin thì phụ hoàng thượng hỏi đại ca và nhị ca đi.”Trên mặt Khương Kình kìm nén không cười, lông mày tuấn tú nhướng lên, khóe miệng mím thật chặt.
Khi ánh mắt của Khương Chiếu liếc qua, hắn ta vội vàng nghiêm mặt và gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, con trai cũng nghe thấy."Khương Chiếu không tin, tiếp tục hỏi: "A Yến, ngươi có thể nghe thấy ta nói không?".