Huyền Minh cúi đầu không dám nói nhiều, Ám Vệ Doanh dưới quyền của hoàng đế, nhưng rất nhiều giáo đầu trong đó không phải không có tranh chấp, Mục Diễn trở thành vật hi sinh của cuộc tranh giành quyền lực không phải là không có khả năng.
"Huyền Minh, ngươi biết giáo đầu của Ám Vệ Doanh là ai không?"Khương Linh đột nhiên hỏi, Huyền Minh giật mình một cái, vội vàng đáp: "Cái này! ti chức không biết, nhưng ít ra có ba người, một người tinh thông thân pháp, một người chủ yếu dạy kiếm pháp, còn một người dạy thuật ẩn thân và ngụy trang, nhưng mà giáo đầu luôn đeo mặt nạ sắt, cho dù là ám vệ cũng không rõ bộ dạng cụ thể của họ như thế nào.
"Giáo đầu của Ám Vệ Doanh không những nắm quyền quản lý ám nô, còn phụ trách truyền dạy và giám sát ám vệ, thân hình của bọn họ cực kỳ giống nhau, giọng nói cũng y chang, cùng là một chiếc mặt nạ màu đen, rất khó phân biệt thân phận.
Bọn họ có thể ẩn trốn trong đám ám vệ bình thường, hoặc có lẽ chấp hành nhiệm vụ ở nơi khác, ngoại trừ hoàng đế, không ai có thể biết được thân phận của bọn họ, đây cũng là bảo vệ cho bí mật và an toàn của Ám Vệ Doanh.
Khương Linh rũ mắt xuống như đang trầm tư, vốn tưởng có thể mời được giáo đầu của Ám Vệ Doanh qua đây, nhưng thân phận bọn họ bí mật như vậy, sợ là không thể tùy ý bại lộ, muốn làm rõ chuyện tại sao Mục Diễn bị thương, xem ra phải nghĩ cách khác.
“Ngươi có cách gì không?” Khương Linh nhìn hắn, đôi mắt đẹp đen láy đầy nghiêm túc.
Huyền Minh hơi sửng sốt, không ngờ công chúa lại coi trọng Mục Diễn như vậy, nhưng Ám Vệ Doanh suy cho cùng vẫn dưới quyền hoàng thượng, dù Khương Linh có được sủng ái trở lại cũng không tiện nhúng tay vào điều tra, động chạm đến uy nghiêm hoàng triều.
Y cân nhắc một hồi rồi nói: "Điện hạ, trong Ám Vệ Doanh đánh nhau là chuyện xảy ra hằng năm, thương vong đương nhiên sẽ có, chuyện này không tiện truy cứu thêm nữa, càng huống hồ… phía hoàng thượng cũng khó mà giải thích.
"Khương Linh sững sờ, trong đầu đột nhiên hiện lên những hình ảnh của kiếp trước, nàng rũ mắt thở dài: "Ngươi lui xuống trước đi.
"Phụ hoàng vốn đối xử với nàng rất tốt, cho dù nàng muốn ánh trăng trên trời, phụ hoàng cũng sẽ nghĩ cách hái xuống cho nàng, duy chỉ có một chuyện, phụ hoàng tuyệt đối không thể thỏa hiệp, chính là giữa hai cha con xảy ra hiềm khích.
Mẫu hậu qua đời từ rất sớm, phụ hoàng vô cùng đau lòng, nhiều năm không nạp thiếp mới, hậu cung chỉ còn lại hai thứ phi bị ghẻ lạnh, đợi nàng từ từ lớn lên, tiền triều không chịu thỏa hiệp nữa, ép phụ hoàng phải nạp phi tần mới.
Sau khi Huyên phi vào cung, ỷ thế lực mẫu tộc mà huênh hoang khắp nơi, xem ba huynh muội họ như mình “dứt ruột đẻ ra”, nghiễm nhiên trở thành chủ của hậu cung, nhúng tay vào mọi chuyện ở hậu cung, mưu đồ dòm ngó ngôi hoàng hậu.
Nàng cảm thấy bất bình cho mẫu hậu đã mất của mình, thường xuyên đối đầu với Huyên phi, nhiều lần ngỗ ngược với phụ hoàng, cuối cùng hai cha con họ cũng đều ra về không vui.
Khương Linh xoa xoa lông mày, kiếp trước nàng có hơi cố chấp, cho rằng phụ hoàng không nên quên đi mẫu hậu, mặc cho Huyên phi gây sự trong hậu cung, nhiều lần xích mích với Huyên phi, nàng không ít lần chịu thiệt thòi, nhưng từ đầu đến cuối đều không chịu cúi đầu, khiến phụ hoàng ngày càng thất vọng với nàng.
Kiếp này sẽ không như vậy nữa.
Nếu Huyên phi chính là người phụ hoàng chọn sẽ đi cùng người đến cuối đời, nàng sẽ không phản đối nữa, còn mẫu hậu, vẫn sẽ ở mãi trong hoài niệm của nàng và các ca ca.
Trời quang, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống mặt đất, những hạt tuyết sớm mai giờ đã không còn thấy tung tích.
Khương Linh bảo người di chuyển bàn ghế đến một cái đình, đặt ở chính giữa, mặt trời treo lơ lửng trên đỉnh đầu, nàng ngồi dưới ánh nắng, tận hưởng hơi ấm truyền đến, có cởi áo choàng trên người ra cũng không cảm thấy lạnh.
Hồng Lăng đang dẫn dắt mấy cung nữ lanh lợi chuẩn bị tranh chữ, mài mực, xung quanh trải đầy những bức họa nổi tiếng vô giá, Khương Linh đột nhiên cảm thấy có chút hứng thú, chấm mực bắt đầu vẽ.
Trong bầu không khí yên tĩnh và thanh bình, đột nhiên vang lên vài tiếng thanh gỗ gõ xuống đất giòn tan, Khương Linh mỉm cười ngẩng đầu lên, từ xa nói với hắn: "Mục Diễn, ngươi mau qua đây.
"Thiếu niên từ xa đang định quay người đi thì cứng đờ, gương mặt trước giờ đều đơ như khúc gỗ dần dần nổi sóng, chống gậy gỗ đi về phía nàng.
Dường như là muốn chứng minh gì đó, hắn đi không chậm, bước chân cũng rất chắc, duy chỉ có âm thanh theo sau đặc biệt chói tai.
Rốt cuộc vẫn không được sao? Đôi mắt của Mục Diễn thoáng chút u buồn, gương mặt vẫn còn non nớt ẩn hiện lên sự lo lắng và vội vã.
Ngược lại Khương Linh lại thấy rất vui, mới chưa đầy nửa tháng mà Mục Diễn có thể hồi phục được như thế đã là rất tốt rồi.
Chân của hắn liên tục bị thương, muốn chữa lành hoàn toàn vốn không phải chuyện dễ, ngay cả Vương thái y cũng không dám đảm bảo.
Khương Linh còn đang lo không biết hắn có thể chấp nhận nỗi không, không ngờ chưa tới ba ngày, hắn đã bắt đầu luyện võ như thường, dường như hoàn toàn quên đi vết thương ở chân.
Thấy tinh thần của hắn được cải thiện, Khương Linh mặc cho hắn đi tới đi lui, mấy ngày tiếp theo, vết thương hắn cũng dần chuyển biến tốt, ngay cả Vương thái y cũng vô cùng kinh ngạc.
"Nhìn xem.
" Khương Linh chỉ vào hai bức tranh trên bàn, một bên vết mực còn ướt, nàng đưa bàn tay dính vết mực ra sau lưng, khẽ nghiêng đầu hỏi: "Có giống không?"Mục Diễn nhìn hai bức tranh giống hệt nhau, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc, nếu không phải mực trên giấy vẫn chưa khô, hắn căn bản không phân biệt được bức nào mới là bức tranh thật.
“Cái này là do phụ hoàng tặng vào sinh nhật năm ngoái, ông ấy nói đây là bút tích thật của tiền triều.
” Khương Linh nhíu mày, mỉm cười giống như một tiểu hồ ly giảo hoạt: “Thật ra chỉ là đồ giả có niên đại tương đối lâu thôi.
".