Thân Ái Bác Sĩ Cố

CHƯƠNG 14: CẢM ƠN ANH XONG CÔ CẢM THẤY CÓ CHÚT...


9 tháng

trướctiếp

Khách hàng VIP nghĩa là sao? Cô chỉ là một trong số rất nhiều bệnh nhân của anh thôi. Tại sao cô lại mong anh đối xử với mình khác với mọi người chứ?

Không hiểu sao cô lại thấy hơi hụt hẫng, mới vừa đi ra khỏi quán bar một đoạn không xa thì cô đã dừng lại dưới đèn đường rồi nghĩ. Vừa rồi nếu như không phải anh ấy thì bọn họ chắc hẳn cũng sẽ không để cho cô đi đâu nhỉ?

Cô đứng ngẩn người bên đường nhớ về dáng vẻ dịu dàng của Cố Cận Hiên khi cúi đầu nói chuyện với cô.

Cố Cận Hiên rất biết cách đối nhân xử thế, từ tận đáy lòng cô cảm kích anh vừa rồi đã giúp đỡ cô.

Giang Ý Đồng vẫn đang suy nghĩ về Cố Cận Hiên thì có một chiếc xe dừng lại ở trước mặt cô, cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Cố Cận Hiên.

“Bác sĩ Cố?”

Cô kinh ngạc nhìn anh xen vào đó có chút lơ đãng.

Cố Cận Hiên hạ cửa xe xuống, cô thấy miệng anh đang cử động nhưng cô không biết anh đang nói gì.

Mặc dù xe anh đỗ cách cô không xa nhưng có tiếng còi xe ngoài đường át đi tiếng anh nên cô không nghe thấy anh nói gì cả.

Vì thế nên Cố Cận Hiên đành phải lấy điện thoại ra rồi ngay sau đó điện thoại của cô vang lên.

“Em không sao chứ?”

Giang Ý Đồng nghe điện thoại, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Cô vội vàng trả lời: “Tôi không sao, cảm ơn anh, bác sĩ Cố.”

“Chân bị thương đã khoẻ hơn chưa?”

“Đã đỡ nhiều rồi.”

“Vậy em đi ra đây đi.”

“Hả?”

Cô có chút kinh ngạc nhưng cũng không do dự đi về phía anh.

“Lên xe đi.”

Giang Ý Đồng cảm thấy sửng sốt một chút, trong lòng bỗng có rất nhiều nghi hoặc nhưng vẫn bước lên xe.

Bên trong xe rất yên tĩnh, cô bắt đầu cảm thấy khẩn trương nên cô ngồi vô cùng nghiêm chỉnh.

“Thắt dây an toàn vào, tôi đưa em về nhà. Đọc  địa chỉ cho tôi đi.”

Giang Ý Đồng nghe thấy Cố Cận Hiên nói như vậy thì rất vui mừng, vẻ mặt cô không thể tin nổi nhìn Cố Cận Hiên rồi lại vội vàng dời tầm mắt đi.

“Em không về nhà sao?”

“Tôi có về nhà!”

Cô liên tiếp gật đầu vài cái rồi lập tức đọc cho anh một địa chỉ. Cô vẫn ngồi nghiêm chỉnh như cũ, hai tay bất an đan vào nhau, cô bất an đến nỗi không khỏi xoa xoa lòng bàn tay.

Khuôn mặt cô phản chiếu lên cửa sổ của xe, mặc dù ở ngoài trông cô có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra ở trong lòng lại vô cùng khẩn trương, tim còn đập rất nhanh nữa. Giống như cô không thể điều chỉnh được hô hấp của mình nữa rồi.

Cố Cận Hiên cũng không nói gì nên trong xe có vẻ yên tĩnh dị thường, còn trong lòng Giang Ý Đồng bất an chỉ có tăng chứ không hề giảm. Ngay cả ánh mắt cũng không biết nền nhìn vào đâu cho đúng nên chỉ đành yên lặng quay đầu ra nhìn đường phố ngoài cửa sổ.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp