Thanh Dung dịu dàng nói: “ Tĩnh Yên muội...đi tìm ca ca đây, tỷ ở đây chắc cũng nhớ huynh ấy lắm có phải không, có lẽ sẽ rất lâu muội mới quay lại thăm tỷ được!.”
Thanh Dung nói xong quay người lên ngựa chạy đi, nàng chạy tới biên giới Dung - Hà, chạy vào quân doanh Thanh Hà, khi xuống ngựa ai ai cũng khấu đầu với nàng, nàng đi thẳng vào doanh trại chủ soái, Tĩnh Chi liền chạy tới ôm nàng.
Tĩnh Chi lo lắng hỏi: “ Dung Nhi đã đi đâu suốt một tháng vậy, muội có biết là tất cả mọi người tìm muội cực khổ lắm không hả?.”
Thanh Dung mỉm cười nhẹ nhìn qua phía giường: “ Muội không sao tỷ yên tâm...A Dục huynh ấy sao vậy?.”
Tĩnh Chi nhìn qua rồi đáp lại: “ Bị thương do cung bắn trong lúc chiến tranh, đã nằm như vậy một tháng rồi, cũng may là cung tên không đâm quá sâu, nhưng cộng thêm bệnh cũng nên cứ như vậy đó.”
Nguyên Dục trong cơn mê tỉnh dậy, Thanh Dung nhìn thấy vậy liền trở lại thành hình dáng hoạt bát nghịch ngợm chạy tới bên giường ngồi xuống.
Thanh Dung cố gượng mỉm cười nói: “ Ca ca muội tới thăm huynh đây!!.”
Nguyên Dục muốn cốc vào đầu cô nhưng sót không nỡ làm liền mỉm cười nói: “ Muội muội rốt cuộc cả tháng nay muội đã đi đâu vậy, có biết là tất cả mọi người lo lắng cho muội lắm không hả, muội mà xảy ra chuyện gì thì ca ca phải biết làm sao đây chứ!.”
Thanh Dung cố gắng cười tươi nhưng hai mắt rưng rưng nước mắt nói: “ Ca huynh thấy muội như thế này thì có xảy ra chuyện gì sao, ngược lại huynh, huynh nhất định phải mau chóng khỏe lại để còn bên cạnh muội và mọi người chứ!!.”
Nước mắt nàng rơi xuống, Nguyên Dục dịu dàng dùng tay lau đi cho nàng rồi dịu dàng hỏi: “ Sao vậy Dung Nhi, sao muội lại khóc?.”
Thanh Dung bật khóc rồi nói: “ Ca ca muội thật sự...thật sự không muốn gả đi, muội không muốn phải xa mọi người!!.”
Nguyên Dục cố gắng ngồi dậy ôm nàng vào lòng rồi đáp lại: “ Được không gả thì không gả, ca ca sẽ bảo vệ muội, sẽ không để ai bắt nạt muội.
Được rồi hôm nay là ngày muội quay về cũng là ngày vui, tối nay mở tiệc!.”
Tất cả vui vẻ ngoại trừ Lâm Vũ, Tĩnh Chi, Lâm Vũ quay qua nhìn Tĩnh Chi như nói với cô điều gì đó, Tĩnh Chi nhìn thấy liền hiểu ý nói với Thanh Dung: “ Dung Nhi chúng ta ra ngoài thôi để A Dục huynh ấy nghỉ ngơi đi.”
Thanh Dung nghe lời cùng với Tĩnh Chi quay người ra ngoài.
Lâm Vũ đi tới cất đồ khung mặt lo lắng nói: “ A Dục bệnh cũ của huynh còn chưa khỏi bây giờ lại cộng thêm trúng độc nữa, rốt cuộc huynh còn muốn sống hay không vậy, huynh như vậy ta biết ăn nói sao với Yên Nhi trên trời đây?!.”
A Dục sắc mặt kém đôi mắt dịu dàng mỉm cười: “ Huynh hỏi ta có muốn sống nữa hay không hả, ta vốn đã không muốn sống từ ba năm trước rồi, yên tâm đi độc có thể giải, nhưng Dung Nhi ta muốn muội ấy vui vẻ...còn nếu như không giải được thì huynh thay ta bảo vệ chăm sóc cho muội ấy nha!.”
Lâm Vũ nghe xong tức giận đập mạnh đồ: “ Ai nói là không giải được độc, ta sẽ cố gắng điều chế thuốc giải rồi giải độc cho huynh, đừng ăn nói thừa thãi nữa lo dưỡng bệnh đi!!!.”
Phía Tử Diệp chàng nằm hôn mê trên giường, khi tỉnh dậy thì cảm thấy rất mệt mỏi, cố gắng lấy lại tâm trí nói với Hạo Hiên: “ Hạo Hiên bây giờ là khi nào rồi!!.”
Hạo Hiên đáp lại: “ Điện hạ người đã hôn mê một tháng rồi!.”
Tử Diệp nghe xong thì bất ngờ đứng chạy chạy ra khỏi quân doanh, cưỡi ngựa chạy tới ngôi nhà tranh của mình, thì thấy trong nhà không còn bóng dáng một ai, chàng tìm khắp nơi cũng không thấy Thanh Dung đâu.
Sau khi quay về lại quanh doanh trong mắt Tử Diệp bây giờ chứa đầy thù hận, chàng đã quay lại trở thành một vị hoàng tử lạnh lùng sắt đá của ngày xưa.
Buổi tối chàng ra lệnh cho tất cả binh lính trong đêm nay tới doanh trại Thanh Hà để trả thù cho Huyết Tranh.
Mục Thanh nghe thấy tin này liền kịch liệt phản đối: “ Tử Diệp chả lẽ huynh đã quên những gì Huyết Tranh nói trong thư sao, chả lẽ huynh quên người đó là ca ca của ai sao, rất cuộc vì sao sau khi tỉnh lại huynh lại trở nên tài bạo như vậy chứ!.”
Tử Diệp như bỏ những lời đó ngoài tai.
Bên phía Thanh Dung thì tất cả mọi người đang chuẩn bị tiệc, Thanh Dung cùng với Tĩnh Chi ở phía đông quân doanh, bên đó có rất nhiều cỏ bông lau và đom đóm nàng cùng với Tĩnh Chi ở đó chơi đùa hái ít cỏ.
Tĩnh Chi quay qua nhìn Thanh Dung: “ Có phải muội đã gặp phải chuyện gì đúng không?, sau khi muội quay trở về thì tỷ dường như không còn nhận ra muội là tiểu công chúa của Thanh Hà nữa!.”
Nụ cười Thanh Dung dần dập tắt, hai mắt mở to nhìn lên bầu trời đầy sao ấy, dịu dàng trả lời: “ Con người ai cũng sẽ có lúc phải thay đổi phải trưởng thành, sẽ không có ai mà sống mãi mãi trong sự bảo bọc của người khác cả!.”
Tĩnh Chi nghe cũng hiểu ra lặng lẽ mỉm cười, đưa tay lên tay Thanh Dung đôi mắt trìu mến nhìn nàng: “Muội thật sự đã trưởng thành rồi!.”
Hai tỷ muội nắm tay nhau quay về quân doanh, Nguyên Dục đang ngồi trên bàn tiệc vui vẻ mời rượu các tướng sĩ.
Ghé qua Lâm Vũ nói nhỏ: “ Dung Nhi và Tĩnh Chi hai muội ấy đâu rồi?.”
Lâm Vũ liền đáp lại: “ Chắc là đang trong lều chuẩn bị rồi.”
Tất cả đã vui vẻ uống rượu, Thanh Dung và Tĩnh Chi chạy tới trước mặt Nguyên Dục và Lâm Vũ, Thanh Dung vui vẻ nói: “ Ca ca muội mới hái được một ít hoa cỏ rất đẹp, muội mang vô trong cất cho huynh nha.”
Nguyên Dục vui vẻ nói: “ Được mau mau đi rồi ra.”
Thanh Dung cùng Tĩnh Chi đi vào doanh trai, sau đó đột nhiên quân lính Bắc Dung Quốc xông vào, giết hết tất cả lính canh gác, Lâm Vũ nhìn thấy thì liền lấy kiếm ra bảo vệ Nguyên Dục.
Nguyên Dục bất ngờ không hiểu gì liền hỏi: “ Rốt cuộc các ngươi tới đây làm gì, không phải cuộc chiến giữa hai nước đã kết thúc rồi sao?!”
Tử Diệp cười lên nụ cười nham hiểm rồi nói: “ Đúng là cuộc chiến giữa hai nước đã kết thúc nhưng cuộc chiến giữa ta phải ngươi thì chưa kết thúc đâu thái tử điện hạ!!.”
Tử Diệp đi tới chĩa kiếm hướng về phía Nguyên Dục, nhưng Nguyên Dục vẫn rất bình tĩnh nói: “ Ta biết ngươi đến đây là vì điều gì, nhưng nếu đã lên chiến trường thì không tránh được việc hy sinh cho nước nhà, làm gì có ai mà không phải trả một cái giá lớn chứ, ta cũng từng giống như, từng mất đi người mà mình thương nhất hy sinh trên chiến trường, nhưng ta lại có một thứ khác người đó là ta không trả thù, nếu ngươi đã tới đây thì muốn làm gì ta cũng được, nhưng hãy cho ta những người khác!!.”
Nguyên Dục quay qua nhìn Lâm Vũ dùng khẩu hình miệng: “Thay ta chăm sóc Dung Nhi.”
Tử Diệp ra lệnh cho Hạo Hiên xông tới, Lâm Vũ tức giận bay lên muốn đánh nhau với Tử Diệp nhưng bị Hạo Hiên xen vào, Lâm Vũ vốn đã mạnh hơn Hạo Hiên nên đã khống chế được,chàng liền đặt thanh kiếm lên cổ Hạo Hiên đe dọa Tử Diệp.
Tử Diệp vẫn rất điềm tĩnh và nói: “ Ngươi dám động vào hắn ta lập tức giết thái tử điện hạ của các ngươi!.”
Lâm Vũ cũng không chịu thu đáp lại: “ Vậy ngươi thử đụng vào một sợi tóc của huynh ấy ta xem thử kiếm của ngươi nhanh hơn hay là ta nhanh hơn!.”
Thanh Dung nghe thấy tiếng động ở ngoài liền bảo: “ Ở ngoài sao lại ồn ào như vậy chứ?.”
Tĩnh Chi đi ra vén lều lên thì ngơ ngác, hoảng hốt chạy ra nàng hết lớn: “ Caaa!.”
Thanh Dung thấy có gì đó không ổn liền chạy ra, cô vừa chạy ra thì không ngờ vào mắt mình, cũng ngay lúc ấy Tử Diệp vừa đâm một nhát vào Nguyên Dục, Thanh Dung nhìn thấy thì hét lớn, Nguyên Dục phun ra máu quay qua mỉm cười nhìn Thanh Dung rồi ngã xuống, Hạo Hiên nhân lúc Lâm Vũ không để ý liền lấy kiếm mình hất kiếm chàng ra rồi chạy về phía Tử Diếp, Tĩnh Chi thấy vậy liền chạy tới nhưng bị Lâm Vũ chạy tới ôm chặt vào lòng.
Tử Diệp nghe thấy tiếng của Thanh Dung liền quay qua nhìn nàng, Thanh Dung chạy tới ôm Nguyên Dục vào lòng, những giọt nước mắt nàng rơi xuống.
Tĩnh Chi bị Lâm Vũ không cho Tĩnh Chi nhìn thấy liền bịt mắt nàng lại, Tĩnh Chi đau đớn giãy giụa hét lớn.
Tĩnh Chi khóc lớn nói: “ Ca...huynh bỏ muội ra...ca huynh bỏ muội ra, mau bỏ muội ra!!!.”
Từng giọt nước mắt trên khóe mắt Lâm Vũ rơi xuống, chàng cố gắng ôm chặt Tĩnh Chi trong lòng mặc kệ cô cố giãy giụa đến mấy.
Thanh Dung hai bàn tay nàng rung lên rồi hét lớn: “ CA!!!.”
Thanh Dung khóc lớn rồi nói: “ Ca...ca à huynh làm sao vậy nè, không phải lúc nãy còn bình thường hay sao!.”
Nguyên Dục dùng chút hơi thở cuối cùng nói với Thanh Dung, nhẹ nhàng đưa tay lên sờ má nàng: “ Tiểu…Dung…Nhi hứa với ca ca…muội phải sống thật tốt, nhất định phải sống thật tốt, nhất định…phải nghe lời…phụ hoàng và mẫu hậu!!!.”
Nguyên Dục trong lúc trước khi ra đi mơ mơ hồ hồ nhìn thấy bóng dáng Tĩnh Yên ở trên trời mỉm cười với chàng, Nguyên Dục cười tươi dơ tay lên trời về phía Tĩnh Yên trong giây phút đó, tất cả mọi người có thể nhìn thấy Nguyên Dục cảm thấy rất hạnh phúc, các binh lính tướng sĩ nhìn thấy liền khóc vì Nguyên Dục, Lâm Vũ cũng không thể kiềm chế mà khóc lớn, nhắm chặt hai mắt lại.
Nguyên Dục vui vẻ nói: " Yên Nhi...ta đến với nàng đây!."
Nguyên Dục vừa nói xong hai mắt nhắm lại, ngừng thở mà ra đi, Thanh Dung hét lên, nàng khóc trong vô vọng ôm chặt lấy Nguyên Dục rồi hét lớn: “ Ca huynh đừng bỏ muội mà, muội không cho phép huynh bỏ muội mà, huynh mau tỉnh lại đi A Dục, ca ca huynh mau tỉnh lại đi mà, phụ hoàng mẫu hậu vẫn đang đợi huynh quay về mà,aaaa!!!.”.