Nàng nhìn rồi chợt mỉm cười, trông lúc này Tử Diệp nhìn vô cùng ấm áp và đẹp trai, chàng đột nhiên ngước lên nhìn cô hai người bốn mắt nhìn nhau, Tử Diệp ngại ngùng cúi đầu xuống tiếp tục xoa, chàng liền lén mỉm cười nhẹ.
Tử Diệp giọng ấm áp nói: “ Thì ra hôm nay là sinh thần của cô, cô thích gì, ta sẽ tặng cho cô!.”
Thanh Dung nghe xong thì mỉm cười, gỡ khăn che mặt xuống cúi đầu xuống hôn lên môi Tử Diệp một cái rồi ngại ngùng quay sang chỗ khác, Tử Diệp ngơ người ra một lúc rồi ngước đầu lên nhìn nàng rồi lấy tay đặt ra đằng sau chỗ nàng, sau đó Tử Diệp đẩy đầu cô sát tới rồi hôn vào đôi môi của nàng, Thanh Dung mở to hai mắt ngờ người ra, nàng dịu dàng mỉm cười nhắm mắt lại, đặt hai tay lên vai chàng.
Một lát sau cả hai buông nhau ra rồi nhìn nhau, cả hai mặt đều ửng đỏ hồng lên, Thanh Dung dịu dàng nói: “ Ta thích huynh!.”
Tử Diệp nghe xong thì đứng dậy quay người lại, lạnh lùng nói: “ Cô không thể thích ta, thân phận cũng chúng ta không giống nhau!.”
Thanh Dung nghe xong thì liền phản bác lại: “ Không phải huynh nói ta muốn gì sao, ta muốn huynh!.”
Tử Diệp vừa đi ra ngoài vừa nói với cô: " Cô muốn cái gì cũng được, riêng chuyện này thì tuyệt đối không được?!."
Thanh Dung thấy chàng rời đi thì liền đứng dậy chạy theo nhưng lại bị té, Tử Diệp nghe thấy liền quay người lại nhìn thấy Thanh Dung ngã trên sàn, chàng liền lo lắng chạy tới bế nàng lên rồi đặt lên giường.
Thanh Dung nhìn chàng rồi nói: “ Có phải huynh cũng thích ta có phải không?.”
Tử Diệp nghe xong thì ngơ ngác nhìn Thanh Dung sau đó nói: “ Vì sao, ta đã cố kìm nén cảm xúc của mình để không phải động lòng với muội, nhưng muội lại khiến ta càng thích muội hơn vậy?!.”
Thanh Dung dịu dàng mỉm cười nhìn Tử Diệp, rồi đặt tay lên má chàng và nói: “ Huynh đừng bắt ép mình như vậy, hãy làm những gì mà mình muốn.”
Tử Diệp nghe xong thì liền hôn lấy nàng, cả hai ngọt ngào hôn nhau.

Tối hôm đó Tử Diệp đang ngồi trong phòng đọc sách, Mục Thanh lạnh lùng từ ngoài cửa bước vô.

Mục Thanh đi tới gần Tử Diệp rồi nói: “ Ta đã sắp xếp xong rồi, đêm nay chúng ta có thể hành động!.”
Tử Diệp lạnh lùng bỏ sách xuống, nhìn Mục Thanh và nói: “Được, chúng ta chuẩn bị thôi.”
Tử Diệp đứng dậy đi tới tủ đồ, Mục Thanh quay người nhìn theo chàng rồi hỏi: “ Tử Diệp, ta hỏi huynh một câu được không?.”
Tử Diệp quay qua nhìn Mục Thanh, Mục Thanh liền nói: “ Có phải huynh động lòng với Dương Thanh Dung rồi không?.”
Tử Diệp thẳng thắn trả lời: “ Đúng!.”
Mục Thanh nghe xong liền nói: “ Huynh không được động lòng với muội ấy!.”
Tử Diệp nghe xong thì nhìn Mục Thanh nói: “ Vì sao chứ, ta dù gì cũng là hoàng tử của Bắc Dung, vì sao lại không thể ở bên cạnh muội ấy chứ?!.”
Mục Thanh liền hét lớn nói: “ Chính vì thế mới không thể, muội ấy chính là…!.” Mục Thanh do dự một hồi sau đó liền nói: “ Ta chỉ muốn nói với huynh như thế thôi, nếu huynh không nghe ta chắc chắn sau này sẽ hối hận!.”
Tử Diệp nghe xong thì im lặng một lúc rồi mới đáp lại: " Huynh không cần quan tâm, ta tự biết mình phải làm gì."
Từ sau khi Thanh Dung quay về nàng cứ ngồi vừa ăn nho vừa cười.

Băng Nhi từ ngoài đi vô thấy nàng đang vui vẻ cười một mình, cô đi tới ngồi cạnh nàng.

Băng Nhi liền bất ngờ kêu lên: " Công Chúa...!Người làm gì mà ngồi cười một mình đến nổi hai má còn đỏ lên vậy!."
Thanh Dung bị làm giật mình cô nhăn mặt quay qua đáp lại: " Băng Nhi...!em làm cái gì vậy hả.

Băng Nhi giờ ta hỏi em, ta có xinh đẹp không?!."
Băng Nhi nghe xong liền nói lại: “ Công chúa người nói câu này thừa qua, công chúa của em là người xinh đẹp nhất thiên hạ này, người là một tuyệt sắc giai nhân hiếm có, người mà đứng thứ nhất hôm ai dám thứ hai!.”
Băng nhi liền vừa cầm ly trà lên thổi rồi hỏi Thanh Dung: “ Công chúa, nhưng mà sao người lại hỏi em như thế chứ?.”
Thanh Dung liền mỉm cười ngại ngùng nói: “ Em còn nhớ cái tên bữa cãi nhau với ta trên phố không?.
Băng Nhi uống ngụm trà rồi gật đầu, Thanh Dung liền nói tiếp: “ Ta với hắn...ở bên nhau rồi!.”
Băng Nhi vừa nghe xong ngạc nhiên nhìn Thanh Dung mở hai mắt to tròn rồi phun nước vào mắt Thanh Dung, Thanh Dung nhắm hai mắt lại.

Băng Nhi vội vàng đặt ly trà xuống rồi lấy khăn từ trong tay áo ra lau mặt cho nàng, Thanh Dung ngơ người cần lấy khăn trên tay Băng Nhi rồi tự mình lâu.
Băng Nhi ngồi xuống bất ngờ hỏi: " Công chúa người nói thật chứ, thật sự là hắn sao, người và hắn…!"

Thanh Dung bình tĩnh nói: " Em có cần bất ngờ đến vậy không?."
Băng Nhi nghe xong bất lực lấy tay đập nhẹ vào trán rồi đáp lại:"Công chúa…người là công chúa tôn quý của cả Thanh Hà Quốc này đó, sao người có thể bên cạnh hắn chứ, nếu thánh thượng hoàng hậu mà biết được chắc chắn sẽ phản đối và tức giận đó, công chúa…người đừng nói với em là người chỉ mới ba lần mà đã rung động rồi nha?!.”
Thanh Dung mỉm cười quay qua nhìn Băng Nhi, Băng Nhi nhìn thấy như vậy cũng đã hiểu ra, cô bất lực đứng dậy cúi thấp đầu nói: “ Công chúa…em xin phép lui xuống, có lẽ em cần phải bình tĩnh chứ người làm em sốc quá!.”
Băng Nhi quay người rời đi, Thanh Dung quay đầu nhìn rồi nói: “ Băng Nhi, em làm sao vậy, ta chưa nói xong mà!.”

Buổi tối Tử Diệp và Mục Thanh mặc đồ đen che mặt chạy nhẹ nhàng trên từng mái nhà rồi chạy vào phủ thái phó, cả hai núp trên mái nhà quan sát tất cả thị về, rồi nhảy xuống nhẹ nhàng đứng trước phòng Trịnh Thuận thì đã thấy nến đã tắt.

Mục Thanh liền lấy ống tre nhỏ có thuốc mê thổi vào phòng, rồi quay lại nhìn xung quanh sau đó rời đi.
Trịnh Thuận và thuộc hạ của mình đang ở trong mật thất ở phòng nói chuyện: "Tên đó vẫn chưa chịu mở miệng sao?."
Thuộc hạ của Trịnh Thuận đáp lại: "Vâng cho dù thuộc hạ có dùng bao nhiêu tra tấn cực hình thì hắn vẫn không chịu nói!."
Trịnh Thuận liền bỏ sách xuống rồi nói: "Đúng thật là cứng đầu giống chủ nhân của hắn, nếu hắn đã không chịu nói gì thì…giết đi!."
Mục Thanh cùng với Tử Diệp đi ra sân sau, ngay đó có một tảng đá to, Mục Thanh mở cơ quan dưới tảng đá, từ dưới tảng đá mở ra một lối đi dẫn tới đại lao riêng của Trịnh Thuận.

Tử Diệp đi tới dùng phi tiêu phi chết hay kẻ lính canh, Mục Thanh chạy tới chém chết tên đang tra tấn người của mình.
(Hạo Hiên - Thị vệ thân cận của Tử Diệp)
Tử Diệp đi tới cởi trói cho Hạo Hiên rồi đỡ hắn chạy đi, nhưng chưa kịp chạy khỏi thì đã bị người của Trịnh Thuận chặn lại.

Thuộc hạ của ông ta liền nói: "Người đâu mau bắt tất cả bọn chúng lại cho ta, giết không tha một ai!."
Một đám người xông lên, Mục Thanh đi tới xoay cây nến mở ra một lối đi khác rồi đỡ Hạo Hiên đi, Tử Diệp giúp Mục Thanh chặn đám người này lại, quay qua nhìn về phía bàn thấy có mấy vò rượu chàng liền đi tới lấy vò rượu ném mạnh xuống đất quay đó cầm lấy cây nến ném xuống, một ngọn lửa cháy đỏ bùm lên, đám người của Trịnh Thuận cũng không dám bước qua, Tử Diệp nhân cơ hội này quay người chạy đi.

Cả ba người đi theo lối đi đó chạy ra tới một khu rừng, Tử Diệp nhìn về phía trước thì thấy quân doanh của Bắc Dung cách đây không xa ( Địa phận biên giới Bắc Dung), Tử Diệp liền hít sáo một cái rất lớn, chú chim ưng của chàng cũng bay tới đậu lên vai của chàng.
Phía thuộc hạ của Trịnh Thuận hét lớn: “ Mau lấy nước dập lửa mau lên, nếu như để bọn chúng chạy mất ta sẽ giết tất cả các ngươi!.”

Đám người thái phó lấy nước dập lửa sau đó chạy theo, Tử Diệp kêu Mục Thanh đưa Hạo Hiên về quân doanh trước còn mình ở lại cảng.

Tử Diệp võ công cao cường nhưng một người đánh với nhiều người thì có lúc sẽ gặp khó khăn, chàng cố gắng cầm cự, may mà cứu bình tới kịp đánh nhau với người của thái phó, đám người đó thấy quân Bắc Dung đi tới liền rút lui.
(Thuận Khang - Thái Úy Của Bắc Dung)
Thuận Khang quỳ xuống nói: " Thần tham kiến điện hạ, điện hạ thứ lỗi thần đã hộ giá chậm trễ!."
Tử Diệp lạnh lùng quay sang nhìn Thuận Khang rồi nói: “ Mau đứng dậy đi!.”
Sau khi về quân doanh chàng thay một y phục khác cùng với chiếc áo choàng lông màu xanh dương đậm, mái tóc búi nửa đầu cài mũ trâm, lạnh lùng bước ra đi vào quân trại thì nhìn thấy Mục Thanh đang băng bó vết thương lại cho Hạo Hiên.
Mục Thanh đứng lên nhìn Tử Diệp rồi nói: “Không sao nữa rồi, cũng may là ta và huynh cứu kịp thời, nếu không chậm thêm một chút nữa là mạng của hắn cũng không giữ lại được đâu!!.”
Tử Diệp quay người cùng Mục Thanh đi vô doanh trại chủ soái, tất cả tướng sĩ đang cùng bàn kết hoặc cho trận chiến sắp tới.
(Lý Huyết Tranh - Khang Trạch Vương - Lục hoàng tử Bắc Dung)
Huyết Tranh nhìn thấy Tử Diệp liền đi tới: "Ca, huynh tới rồi, Hạo Hiên vẫn ổn chứ!."
Tử Diệp gật đầu rồi nói: "Yên tâm hắn không sao, tất cả nói tới đâu rồi?."
Huyết Tranh đáp lại: "Mọi chuyện đệ cùng mọi người đã bàn ổn thỏa rồi, ngũ ca vừa nãy đệ nhận được tin báo từ hoàng cung truyền tới, trong thư viết là nhị ca đã quyết định sau cuộc chiến lần này Bắc Dung chúng ta sẽ liên hôn và đình chiến với Thanh Dung, thánh thượng của Thanh Hà cũng đã đồng ý!!.”
Tử Diệp ngạc nhiên nói: " Đồng ý rồi sao, sao ta lại không nhận được thông báo gì hết?.”
Huyết Tranh liền lấy bức thư đưa cho Tử Diệp rồi trả lời: “ Thông tin cũng chỉ mới truyền ra từ đêm nay thôi, đây là thư do chính hoàng huynh gửi!.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play