Nguyên Bá quay lại nhìn Thanh Dung kiêu ngạo chỉ tay vào nàng nói: “ Cô chỉ là một vương phi lại dám ở trên điện ăn nói ngỗ nghịch như vậy trước mặt hoàng thượng.
Người đâu đưa cô ta ra ngoài!.”
Tử Diệp trừng mắt nhìn Nguyên Bá mạnh giọng nói: “ Ai dám động vào nàng ấy!.”
Triệu Duy nhìn lên Tử Diệp rồi trầm giọng kêu: “ Bệ hạ!.” Các quan thần ở dưới tiếp tục cùng nhau nói lớn: “ Khẩn cầu bệ hạ xử lý Quảng Thành Vương điện hạ và Quảng Thành Vương Phi!!.”
Tử Diệp ném mạnh ly trà xuống được hét lớn: “ Được...được, các ngươi đây là đang ép trẫm có đứng không?!.”
Các đám lão thần sợ hãi quỳ xuống nói: “ Chúng thần không dám!.”
Tử Diệp tức giận nói lớn: “ Được lắm, người đâu lôi Quảng Thành Vương xuống đánh hai mươi trượng, thu hồi binh phù và quân lệnh, sau khi phạt trượng xong đày tới Tây Thành làm huyện quan, quản lý Tây Thành, không có thánh chỉ của trẫm tuyệt đối không được quay về Kinh Thành.
Còn về Quảng Thành Vương phi ăn nói ngỗ nghịch trước điện.
đưa về Khang Nghi Điện suy ngẫm không có lệnh của trẫm, tất cả người trong cung Khang Nghi không được bước ra ngoài dù chỉ là nửa bước, không cho bất kỳ ai tới thăm!.”
Thanh Dung nghe xong thì ngơ ngác, ngạc nhiên nhìn Dung Thành.
Thị vệ từ ngoài bước vào đưa Dung Thành đi, Thanh Dung tức giận hét lớn: “ Ta xem ai dám đưa chàng ấy đi, nếu các ngươi đụng vào một sợi tóc của chàng thì đừng chắc tại sao Thanh Dung ta không khách sáo! Thanh Dung quay qua trừng mắt nhìn Nguyên Bá rồi lạnh lùng nói lớn: “ Ông nói ta chỉ là một vương phi, được để ta nói cho ông biết.
Thứ nhất, ta tuy gả tới đây là một vương phi nhưng xuất thân của ta vốn dĩ là An Hà công chúa tôn quý nhất Thanh Dung.
Thứ hai, cho dù ta có gả tới đây thì thân phận hay là xuất thân của ta vẫn cao hơn các ngươi.
Thứ ba, vì sao ta lại gả tới đây? Cũng chả phải là vì sự hòa bình, vì sự yên ổn cho các ngươi sao!.”
Thanh Dung nói xong thì đám lão thần không dám hé nửa lời, Dung Thành quay lại nhìn rồi dịu dàng nắm lấy tay nàng mỉm cười nói: “ Dung Nhi ngoan, sau này ở Kinh Thành nàng phải tự bảo vệ mình, đừng để ai bắt nạt!.”
Thanh Dung nghe xong thì nhăn mặt, nước mắt nàng rơi xuống, Dung Thành mỉm cười nhìn nàng rồi được đưa đi.
Thanh Dung sau khi quay về cung Khang Nghi thì bị nhốt lại cánh cửa cung cũng bị khóa, nàng đang đi ngoài sân thì bị hoa mắt rồi ngất xỉu.
Sau khi nàng tỉnh dậy thì nhìn thấy Băng Nhi ở bên cạnh đang chăm sóc cho mình, nàng lấy chiếc khăn trên đầu mình xuống.
Băng Nhi lo lắng ngồi xuống nói: “ Công chúa, cuối cùng tỷ cũng tỉnh rồi, muội thật sự rất lo lắng cho tỷ.”
Thanh Dung yếu ớt hỏi: “ Ta làm sao vậy nè?.”
Băng Nhi liền ngập ngừng, tránh né, ấp úm nói: “ Tỷ...tỷ...có thai rồi!.”
Thanh Dung nghe xong thì ngạc nhiên ngơ người ra hỏi: “ Bao lâu rồi?!.”
“ Đã một tháng rưỡi rồi.” Băng Nhi nói xong thì nắm lấy tay Thanh Dung lo lắng nói: “ Tỷ nhất định phải chăm sóc tốt cho mình...và cả đứa nhỏ trong bụng mình nữa, muội đi nấu cháo với canh an thai cho tỷ, ở đây đợi muội, đừng làm chuyện gì dại dột đó!.”
Băng Nhi nói xong thì đứng dậy quay người đi, Thanh Dung nằm ấm ức khóc lớn, nàng vừa khóc vừa nói: “ Vì sao chứ, vì sao thứ ta không mong muốn nhất lại tới chứ, vì sao chứ?!.”
( Tây Thành - Bắc Dung)
Dung Thành trên đường vào Tây Thành, chàng nhìn thấy hai bên đường phố cũng không được náo nhiệt như ở Kinh Thành, trên đường còn có những người ăn xin.
Sau khi tới phủ huyện quan thì nhìn thấy nơi đó là giống như một căn phủ bị bỏ hoang, xung quanh còn có đầy mạng nhện và cây cỏ mọc dại héo úa.
Nhất Hiên quay qua nhìn Dung Thành rồi nói: “ Điện hạ...đây vốn dĩ là một căn phủ bỏ hoang mà!.”
Dung Thành liền lạnh lùng đáp: “ Được rồi đừng than vãn nữa, Tây Thành vốn dĩ là nơi quanh năm bị quân địch coi là nơi vui chơi, căn phủ này thì đã là gì?.
Nếu ngươi thấy đi cùng bổn vương khổ quá thì quay về Kinh Thành đi!.”
Nhất Hiên nghe xong thì quỳ xuống trả lời: “ Điện hạ! Nhất Hiên đã từng nói cho dùng người có đi đâu thì thuộc hạ sẽ luôn đi theo sau người!.” Dung Thành liền mỉm cười nhẹ rồi đỡ Nhất Hiên đứng dậy, nói: “ Được rồi, chúng ta đi vào dọn dẹp thôi.”
Cả hai người mở cửa phủ bước vào.
Thanh Dung ở trong cung ngồi thẫn thờ nhìn ra bên ngoài, Băng Nhi đi vào trên tay còn bưng bát cháo và bát canh an thai, cô đi tới đứng canh Thanh Dung rồi đặt hai bát đó lên bàn.
Thanh Dung quay qua nhìn Băng Nhi rồi vội vàng nói: “ Băng Nhi lát nữa ta sẽ về ăn, muội ở đây đợi ta, ta cần phải tới một nơi!.”
Thanh Dung nói xong thì vội đứng dậy mở cơ quan của mật thất rồi rời đi.
Nàng đi tới căn nhà tranh nhẹ nhàng bước vào thì nhìn thấy Tử Diệp đang ngồi ở trong thẫn thờ cầm bức tranh chân dung của nàng, xung quanh còn có mấy vò rượu, Tử Diệp không để ý có người tới, chàng ngây ngốc nhìn rồi nói: “ Dung Nhi...nàng biết không? Hôm nay lúc ở trên triều nàng liên tục bảo vệ hắn thật sự khiến ta rất tức giận, nàng có biết bây giờ ta thật sự rất muốn nàng quay trở về bên cạnh ta không? Nàng có biết lúc nào ta cũng rất nhớ nàng không? Ta thật sự không muốn làm hoàng đế gì nữa, ta chỉ muốn quay lại thời gian trước kia thôi, ta chỉ muốn làm A Diệp của nàng thôi!.”
Thanh Dung nghe xong thì những giọt nước mắt to đậu trên khóe mắt nàng liên tục rớt xuống, nàng dịu dàng đi tới đứng trước mặt chàng, Tử Diệp nhìn thấy nàng thì liền đặt bức tranh xuống rồi đứng dậy đặt hai tay lên vai nàng rồi ôm chặt lấy nàng vào lòng mỉm cười nói: “ Dung Nhi, là nàng sao, thật sự là nàng sao, không phải ta đang tưởng tượng đó chứ?!.”
Thanh Dung dịu dàng cười tươi rồi đáp: “ Không phải tưởng tượng đâu, là ta!.”
Tử Diệp nhẹ nhàng buông nàng ra, hai tay đặt lên vai nàng rồi vừa khóc vừa nói: “ Dung Nhi ta thật sự không muốn làm hoàng đế gì nữa, ta thật sự rất rất mệt rồi.
Hay là ta cùng nàng rời khỏi nơi này có được không, quay về sống cuộc sống trước kia có được không?!.”
Thanh Dung đau lòng nhìn Tử Diệp, nước mắt nàng rơi xuống, nàng cố gắng mỉm cười rồi đưa hai tay lên sờ má rồi lau nước mắt cho chàng, nàng dịu dàng đáp lại: “ Ta có thai rồi!.”
Tử Diệp nghe thấy nàng nói xong thì ngạc nhiên khuôn mặt vui vẻ cúi xuống áp tai vào bụng nàng cười đến ngây ngốc, Thanh Dung đau lòng ngước đầu lên cố kìm nén lại, rồi nàng cúi xuống nhìn chàng nhẹ nhàng đặt tay lên đầu chàng vuốt ve rồi nói: “ Chưa nghe được gì đâu, nó còn rất nhỏ, chỉ mới được một tháng rưỡi thôi!.”
Tử Diệp vui vẻ đến hóa ngốc, chàng ngước đầu lên nhìn Thanh Dung rồi vui vẻ nói: “ Là con của ta và nàng thật sao?.”
Thanh Dung mỉm cười gật đầu, nàng dịu dàng nói: “ Nếu nó sinh ra là con trai thì ta muốn nó phải là vị hoàng đế tương lai của Bắc Dung, còn nếu là con gái thì phải là vị công chúa tôn quý nhất Bắc Dung, chàng có đồng ý không?!.”
Tử Diệp nghe xong thì liền gật đầu rồi đáp: “ Được Được.” Sau đó chàng thấy có gì đó không đúng liền ngơ người nhìn nàng rồi hỏi: “ Hỏi đồng ý…cho ta một cơ hội rồi sao?!.”
Thanh Dung mỉm cười đáp: “ Đúng, nhưng không phải lúc này, phải đợi đứa nhỏ này ra đời đã!.
Sau đó Thanh Dung liền do dự hỏi: “ Chàng có thể…cho Dung Thành quay trở lại Kinh Thành không?!.”
Tử Diệp nghe xong liền ngơ người, chàng đứng dậy nhìn Thanh Dung rồi đáp: “ Được, nhưng phải đợi lúc nàng sắp sinh thì ta sẽ truyền hắn quay về!.”
Thanh Dung ngoan ngoãn gật đầu, nằm dựa vào lòng Tử Diệp, nước mắt nàng rơi xuống, nàng nghĩ thầm trong đầu: “ Dung Thành, xin lỗi, chỉ có thể làm như vậy thì chàng mới được quay về Kinh Thành!.”
Tử Diệp ôm nàng vào lòng cười tươi nói: “ Đợi tới lúc nàng quay về bên cạnh ta, ta sẽ cho nàng một buổi lễ sách phong long trọng nhất từ trước tới này!.”
Thanh Dung sau khi quay trở về cung, nàng suy sụp ngồi xuống đất khóc lớn, nàng khóc nức nở đến nghẹn lời.
Băng Nhi từ ngoài đi vào, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Thanh Dung không đến nổi như vậy sau khi Thanh Dao và tất cả mọi người ra đi.
Băng Nhi chỉ đứng nhìn cô mà không đến an ủi, cô muốn để Thanh Dung khóc hết ra để lòng nàng không còn thấy đau nữa, cô đứng nhìn Thanh Dung, những giọt lệ từ từ chảy xuống.
Tiếng khóc của Thanh vang vọng khắp căn phòng.
Tử Diệp ở trong phòng vui đến nổi khi quay về cung lúc nào cũng cười.
An Nhiên từ ngoài đi vào, Hạ Tuyệt bưng chén canh hoa đào đi bên cạnh An Nhiên.
Tử Diệp nhìn thấy nàng thì nụ cười liền dập tắt, An Nhiên vui vẻ đi tới đứng cạnh Tử Diệp rồi quay qua Hạ Tuyết cầm lấy chén canh đặt lên bàn rồi nói: “ Hoàng thượng thần thiếp đã đích thân nấu canh hoa đào cho người, người nếm thử xem.”
Tử Diệp lạnh lùng đáp: “ Cứ để đó đi, lát nữa trẫm sẽ uống!.”
An Nhiên liền nhìn chàng, thấy mồ hôi đang chảy trên trán chàng thì nhẹ nhàng lấy khăn tay ra lau cho chàng rồi nói: “ Có phải chàng còn tức giận việc Quảng Thành Vương và Quảng Thành Vương phi không? Thiếp thấy cô ta đúng là không có phép tắc gì hết, hay là để thiếp kêu các ma ma dạy cho cô lễ nghi, chàng thấy sao?!.”.