"Chủ nhân, chủ nhân người trở về rồi sao?" Một tên béo ú sáng sớm không gõ cửa xông thẳng vào phòng...
"A, xin lỗi, xin lỗi" Vừa mở ra gã đã vội vàng khép cửa.
Không đúng.
Căn phòng này là của chủ nhân, chưa từng cho khách nhân ở trọ?
Lại mở ra một lần nữa, đôi mắt nhìn muốn rớt ra luôn vậy đó.
"Không nhầm đâu" Đại Vu Qua đỡ trán ngồi dậy, Tự Giải Ngâu đưa tay đỡ y, hắn cũng ngồi dậy theo.
"Sao không ngủ thêm chút nữa"
"Ta tỉnh rồi, không ngủ lại được đâu"
Tên mập ú ớ chỉ tay về phía hai người.
"Chủ nhân...!hai người?"
Đại Vu Qua nghiêng mặt.
"Cút"
Đoán thấy mình cũng quá là thất lễ đi, tên mập thẹn thùng, rãi rãi đầu.
"Ồ" rồi đóng chặt cửa lại.
Đại Vu Qua đang mặc y phục cho hắn, trải qua một thời gian tiếp xúc, cũng xem như đây là thói quen mới mẻ của hai người.
"Ai vậy?"
"Quán trọ này là gia sản của ta!"
_______
Xế chiều ngày hôm sau, Tự Giải Ngâu đưa y đến đại lao.
Tự Giải Ngâu đứng ở góc khuất gần đó chờ y.
Đại Vu Qua từ bên ngoài nhìn vào, phía sau cửa sắt Đại Lục Vương cả người bẩn thỉu, đầu tóc rối loạn, trông vô cùng nhếch nhác.
Ông ta ngước mắt lên, đôi mắt đỏ sẫm, khóe mắt đầy nếp nhăn, rồi bổ nhào về phía Đại Vu Qua nhưng đã bị xích sắt bốn hướng giật trở về.
"Vu Qua mau cứu ta, ta biết con không nỡ bỏ mặc phụ thân mà" Trong cơn hoảng loạn gấp gáp kèm theo vẻ mặt vui mừng.
"Qua nhi lại gần đây ta nói cho con nghe một bí mật"
Đại Vu Qua không trả lời mà hờ hững tiến lại gần cửa.
"Qua nhi người của chúng ta đang ở ngoại thành phía tây, con lấy danh nghĩa của phụ thân, nói cho họ biết tình hình bây giờ của ta, bảo họ tìm cách tới cứu phụ thân, Qua nhi con mau đi đi"
Đại Vu Qua không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn ông.
Nhận ra sự khác thường của Đại Vu Qua, Đại Lục Vương sắp xếp tình hình, liền nheo mắt, nghẹn giọng từng chữ từng chữ hỏi.
"Ngươi, tại sao lại vào được đây? Bọn họ..." Ông liếc mắt nhìn mấy lính canh không tỏ ra thái độ gì.
"Không ngăn cản ngươi?"
Giọng y đều đều.
"Không phải ông đã đoạn tuyệt quan hệ với ta rồi hay sao?"
"Ngươi không hiểu hay giả vờ không hiểu, lúc đó rõ ràng ta đã cho người truyền tin cho ngươi, cố ý bảo ngươi giả vờ xuôi tay để ngươi tạo cơ hội tìm lệnh bài Ngoạ Huyết..." Mắt ông ta trợn lên, nụ cười giễu cợt.
"Hèn gì, hèn gì thời gian qua ngươi không có chút động tĩnh gì"
Y biết Tự Giải Ngâu có thể nghe được, bất quá ông ta nói to như vậy mà.
Giọng Đại Vu Qua nhàn nhạt, thái độ giữ sâu trong tròng mắt, bộ dạng hời hợt đáp trả.
"Giả vờ nhắm mắt xuôi tay, là mặc ta tự sinh tự diệt, nếu chết thì chẳng có bất lợi gì cho ông, nếu sống thì vẫn là chó săn tiếp tục làm nhiệm vụ, bán mạng vì ông?"
"Tất cả đều là do ngươi bày kế hãm hại?"
Đại Vu Qua không muốn trả lời, Đại Lục Vương tuôn hết nỗi tức tối trong người.
"Quả nhiên cao tay, tên tiểu tử đó đúng thật là cao tay, ta thật là đã quá xem thường tên đó" Nói xong ông cười ha hả.
"chỉ may cho nó có đội y sát ngày đêm bảo vệ, bằng không ta đã sớm kết liễu mầm hoạ này từ lâu rồi"
Đại Lục Vương nhếch mép cười đến kinh hồn bạc vía, ngừng lại ông thu hồi cơ mặt, hai mắt đăm đăm nhìn Đại Vu Qua.
""Gián điệp ta cài vào phủ Vạn Lạc, báo rằng Tự Giải Ngâu ngu ngốc ngày ngày trong phủ nịnh nọt ngươi? Hoá ra đều là thông tin giả, nói không chừng ngươi cũng chỉ là con tốt thí để hắn lợi dụng mà thôi"
Chuyện này Đại Vu Qua không hề biết.
Hai bàn tay Tự Giải Ngâu siết chặt lại.
Đại Vu Qua không muốn nhiều lời, trực tiếp nói ra mục đích của mình.
"Mẫu thân ta đang ở đâu?"
Một ngụm máu trào ra từ miệng Đại Lục Vương.
"Có chết phụ thân cũng không nói cho ngươi"
Đại Vu Qua đã đoán biết trước kết quả này.
Y không hề đặt hi vọng vào ông.
"Trước giờ ông có từng xem ta là nhi tử của ông hay không?"
Y muốn biết, y thật sự muốn nghe một câu trả lời từ ông.
Chẳng phải người sắp chết thường sẽ nói lời tận đáy lòng...
"Nếu ngươi không cứu ta thì đừng hòng biết được ả đàn bà đó đang ở đâu"
Đại Vu Qua rời đi, văng vẳng tiếng thét chói tai của Đại Lục Vương.
"Đại Vu Qua, trong người ngươi chảy chính là dòng máu của ta, mẫu thân ngươi vì sự nhẫn tâm của ngươi mà phải chết, ngươi gián tiếp giết chết phụ mẫu, ngươi sẽ không luân hồi, sẽ không thể luân hồi...!Ha ha ha".