Đại Lục Di nước mắt lưng tròng vội đứng lên khuyên giải cha mình.
"Phụ thân, người đừng nóng giận"

Cô liếc nhìn Tự Giải Ngâu sau đó nhanh chóng rời mắt.

"Công tử và con cũng chưa từng qua lại, phụ thân cho chúng con thêm một thời gian có được không?"

Đã chờ đợi đến bây giờ chả nhẽ đợi thêm một chút nữa không được sao, theo lời thiên hạ đồn đại, đại công tử phủ Vạn Lạc anh tuấn phi phàm, sở hữu trong tay núi biển trùng trùng, đất đai vạn dặm, chẳng những giàu có mà còn lương thiện, mà bây giờ Đại Lục Di cũng gặp mặt hắn rồi, rõ ràng Tự Giải Ngâu huynh ấy anh tuấn như vậy thì những lời kia chẳng phải cũng như nhau thôi sao.
Đâu đâu mà không có nữ tử muốn gả cho hắn chứ.
Đại Lục Di cũng thế, đến khi lên mười hai tuổi nghe phụ thân mình kể lại, không ngờ nàng lại được hứa hôn với hắn từ nhỏ, một cơ hội tốt như vậy làm sao có thể bỏ qua.
Có lẽ vì mơ mộng đó nên tim nàng từ lâu cũng đã trao cho nam nhân này rồi, là tám năm mặt dày nữ tử si tình chờ đợi hắn, mỗi năm đến lúc cây thông ngoài hiên thay lá Đại Lục Di sẽ lại tìm Đại Lục Vương, ngày ngày nhắc ông ta gửi thư hối thúc.
Lần này cũng đã gặp mặt, Đại Lục Di không tin với nhan sắc và tài năng của mình sau này không làm cảm động được hắn, người này tuyệt nhiên nàng không thể buông tay.
Lúc bấy giờ Kênh Siêu cũng đã chạy đến khuyên nhủ chủ tử của mình.

Tự Giải Ngâu một chút cũng không để lộ cảm xúc gì.

"Nếu ta nói dù có trải qua vài chục năm nữa ta cũng không chấp nhận thì sao? Cô nương có chờ được không?"
"Muội..." Đại Lục Di không biết phải trả lời thế nào.
Tự Giải Ngâu lại nói.

"Ta cũng nói cho cô nương rõ, dù sau này có thành hôn, ta cũng tuyệt đối không cưới người của Đường Gia Trang làm vợ, nếu có thì coi như ta là bị mù đi"

Đúng vậy hắn đâu có mù hay bị tật nguyền gì mà phải cưới người mình không yêu chứ.
Hắn nói đến vậy mà còn đòi gã con gái cho hắn nữa sao?.
Nếu vậy thì ông ta chẳng có liêm sỉ gì luôn rồi, nhìn đến dáng người mảnh khảnh, lời nói nhỏ nhẹ có chừng mực kia, nhưng cái bấu víu như muốn xé rách khăn tay của nàng ta, sao có thể qua mắt được hắn, người lòng dạ hai mặt như này có cho hắn cũng không thèm.
Lời nói này thật chọc cho Đại Lục Vương tức đến đỉnh điểm.

"Hỗn láo, thật sự hỗn láo, người đâu..."

Tiếng hô vừa dứt một đám người cầm kiếm xông đến vây quanh hai người Tự Giải Ngâu.

Đại Lục Di hoảng hốt, không ngừng kéo lấy tay áo cha mình, Đại Lục Vương thở dài, đành vì con gái bảo bối mà nhường một bước, ông cũng biết là nữ nhi mình thật lòng thích tên kia đi.
Chứ ai đâu rảnh mặt dày từng ấy năm gửi thư cho hắn, Đại Lục Vương hạ giọng bất đắc dĩ nói.
"Giải Ngâu con đi đường cũng đã mệt, ta đã chuẩn bị phòng, coi như đến đây chơi một chuyến, chuyện hứa hôn...!hai ngày sau chúng ta sẽ bàn tiếp"
Còn gì mà nói nữa, Tự Giải Ngâu đang muốn chọc tức ông ta thêm một chút, hắn không tin là không thể làm họ chán ghét mà đuổi hắn đi, bất quá thì đánh nhau một trận cũng không sao.

Nhưng người tính đâu bằng trời tính, Tự Giải Ngâu còn chưa kịp nói thêm thì bên ngoài đã ầm ĩ cả lên, tên gia nhân chạy vào.

"Lão gia Nhị công tử đã về, công tử lại uống say còn...!còn không ngừng đuổi đánh bọn nô tài".
Cùng lúc đó, bên ngoài tiếng nha hoàn vang lên.
"Nhị công tử xin tha mạng, á...!y phục của nô tì, cầu xin người...tha cho nô tì một mạng...Nhị công tử, hức..."

Còn có tiếng của nha hoàn khác cũng không khác gì lời cầu cứu kia là mấy.

Đại Lục Vương phất mạnh tay áo sải bước ra ngoài với vẻ mặt không thể nào đen hơn.

"Chúng ta cũng đi xem xem" Tự Giải Ngâu nói với Kênh Siêu.
Cảnh tượng bên ngoài thật sặc sỡ nha, hoa cỏ đổ ngã, đồ vật tứ tung, vài tên nô tài kẻ ôm đầu, người ôm chân mà rên đau đớn.
Ở khoảng giữa đó một thiếu niên khoác trên người y phục đỏ, tóc được buộc cố định trên đỉnh đầu, một tay cầm vò rượu, tay thì không ngừng ôm ấp hai nô tì bên dưới thân.
"Ngoan nào, để nhị công tử đây nhìn xem một chút, có mất miếng thịt nào đâu nhỉ"
Kênh Siêu mồm chữ a mắt chữ o nhìn lấy không chớp mắt, gã không nghĩ là cựu đại tướng oanh liệt một thời lại có thể sanh ra đứa con trai phóng khoáng thế đấy, gã thật muốn cho một tràng vỗ tay, quá xuất sắc.
Trái lại Tự Giải Ngâu khoanh tay trước ngực mặt không biểu sắc, cũng không tỏ ra thái độ gì.
Cả khuôn mặt đều ửng đỏ lên vì rượu, người kia loạng choạng đứng dậy, hai nha hoàn lập tức thoát ra chạy đi.
Cùng lúc đó bờ vai Đại Vu Qua bị nắm lấy.
"Ông là ai? gan cũng lớn lắm nhỉ" Nói rồi y ngẩng mặt lên, nhíu mắt nhìn lấy Đại Lục Vương.
Như nhận ra người trước mặt là ai y liền thay đổi thái độ, nụ cười công nghiệp cong vút trên môi.
"Phụ thân, lần này hài nhi làm việc rất tốt, phụ thân lại muốn thưởng gì cho ta đây" Nói rồi y tùy tiện chỉ tay về phía hai nha hoàn lúc nãy.
"Hay là, phụ thân cưới hai nàng ấy cho ta đi, có được không a"
"Còn muốn náo loạn, hôn nhân đại sự đâu phải chuyện đùa"

Đại Lục Vương đưa mắt ra hiệu cho mấy nô tài đưa Đại Vu Qua trở về phòng, nhưng nhận lại là cái cúi đầu gục cổ của họ.

Cũng không trách bọn họ được, ai bảo đứa con trai này của ông ta ra tay rất hiểm ác kia chứ, thị vệ, gia nhân ở đây ai mà không từng bị y đả thương đâu, vậy nên cạnh y cũng chẳng có một thị vệ thân cận nào.
Đại Vu Qua phủi phủi y phục, như có như không mở miệng.
"Tại sao người đại tỷ thích phụ thân ra sức tác hợp, còn hài nhi muốn có thì lại không thể vậy"

Từ ngày Đại Vu Qua được đưa vào nơi tưởng đâu ấm áp này, thế nhưng tất cả mọi thứ miễn là cái gì y thích đều sẽ bị tước đoạt, dù có là thứ nhỏ bé nhất cũng không ngoại lệ, Đại Vu Qua cũng không biết tại sao, theo năm tháng dường như y cũng đã quen với điều đó rồi.
Tuy vậy sau mỗi nhiệm vụ mà y hoàn thành sẽ được nhận một phần tiền tương ứng, bản thân kiếm tiền cũng không khác gì nô tài, gia nhân trong phủ là mấy, chỉ khác là làm công kiếm tiền trong chính ngôi nhà của mình mà thôi.
Đại Vu Qua biết hết những điều đó, vậy nên y đã sử dụng rất tốt số tiền mình kiếm được.
Vậy nên...
Y bây giờ có rất nhiều tiền.
Cũng rất giàu.
Thật đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play