Sau khi từ chỗ Tự Giải Ngâu quay về, Kênh Siêu trầm mặc không nói với ai câu nào.
Một canh giờ sau, trong phòng Đại Vu Qua nhiều thêm một bình hoa sen.
_____
Từ hôm Đại Vu Qua tỉnh lại, đến nay cũng đã bảy ngày trôi qua, y có chút hoang mang vì mỗi ngày mình không phải làm gì.
Hàng ngày Đại Vu Qua sẽ ăn, thoa thuốc, uống thuốc, rồi ngủ.
Ngoài ra Tự Giải Ngâu vẫn chưa có hành động gì khác đối với y.
Tia nắng đầu ngày còn chưa ló dạng, bầu trời còn vương lại vài ngôi sao nhỏ nhắn.
Đại Vu Qua lau khô mặt xong liền muốn ra ngoài tản bộ.
Nghe tiếng rục rịch phát ra bên giường Đại Vu Qua, Trác Vỹ Ân vươn vai ngồi dậy.
"Sư huynh dậy rồi hả?"
"Đệ ngủ thêm đi, còn sớm lắm"
Mấy hôm nay, nói đúng hơn là từ khi Đại Vu Qua hôn mê được đưa về đây thì ngay ngày hôm sau, Trác Vỹ Ân đã chạy đến cấm rễ ở phòng Đại Vu Qua.
Kênh Siêu cho người đặt một chiếc giường nhỏ phía sau tấm bình phong cho Trác Vỹ Ân ngủ ở đó.
"Đệ không yên tâm, sư huynh đợi đệ thay y phục đã nha"
Đại Vu Qua đưa mắt nhìn xuống y phục của mình, nghĩ không biết có nên thay ra hay không? Nhưng mà y lười quá, tản bộ xong về hãy thay nhỉ.
Đi được một lúc lâu, bất tri bất giác Đại Vu Qua đã sắp ra ngoài cổng phủ.
"Xin công tử dừng bước, nơi này không qua được đâu" Ảnh vệ canh gác nói.
Trác Vỹ Ân luôn theo sau Đại Vu Qua, bèn đi lên kéo kéo cánh tay y.
"Sư huynh muốn đi đâu vậy? Dạo này trong phủ canh gác nghiêm ngặt lắm, ngoại trừ nhà bếp, không ai được tự ý ra vào đâu."
Đại Vu Qua còn nhớ rất rõ cột gỗ to bên ngoài cổng phủ kia, chính là nơi mà y bị treo lên.
Cái cảm giác tuyệt vọng cùng cực đó y vẫn nhớ như in...
Y nói với ảnh vệ.
"Ta có thể nhờ vị ảnh vệ này một chuyện được không?"
Bọn họ cứ tưởng nhị công tử này chịu cực hình là do phạm tội nghiêm trọng.
Chỉ là sáng sớm tinh mơ hôm đó, chủ tử vô cùng sốt ruột, bế Đại Vu Qua một đường chạy thẳng về phòng của mình để y trị thương, cả đêm đích thân chu toàn, tận tâm chăm sóc.
Ngày hôm sau chủ tử liền mang kẻ đứng ra tố cáo nhị công tử ngày hôm đó, đến trước mặt mọi người trong phủ.
Khai rằng chính hắn đã vu oan cho Đại Vu Qua và tự nhận mình là gián điệp, sau khi nói xong vì quá hổ thẹn liền cắn lưỡi tự tử.
Trong lòng chủ tử, vị nhị công tử này chiếm vị trí không phải tầm thường đâu.
Tên ảnh vệ rất mực cung kính.
"Chỉ cần chuyện thuộc hạ làm được, thì không thành vấn đề"
"Đằng kia"
Ảnh vệ nhìn theo hướng tay chỉ định của Đại Vu Qua.
"Ở giữa có một cây hoa màu vàng lớn, có thể lấy nó cho ta không?"
Vị ảnh vệ ngập ngừng.
"Công tử có nhầm lẫn gì không? Bên đó chỉ toàn là dây leo gai góc thôi, bọn thuộc hạ còn đang định sẽ đốt chúng đi."
"Bỏ đi, không cần nữa"
"Công tử đừng khách sáo.
Chuyện đó...!Thuộc hạ sẽ vào tìm thử xem sao"
Đại Vu Qua chỉ khẽ lắc đầu, tỏ ý không muốn nữa, rồi đi sang một hướng khác.
Cây bông hoa to đó là lúc y ở trên cao vô tình nhìn thấy được, không trách được vị ảnh vệ kia không nhìn thấy.
Giữa đám dây leo gai góc um tùm mà nó vẫn mạnh mẽ vươn mình tỏ sáng.
Trác Vỹ Ân quay đầu lại vài lần, hắn vẫn còn rất tò mò.
"Có bông hoa mọc ở đó thật hả?"
Đại Vu Qua không trả lời.
"Sư huynh? Thật không vậy?"
"Sư huynh? Sư huynh ơi?"
Điểm tâm buổi sáng cũng đã đến, lần này Trác Vỹ Ân không tự đi lấy cơm nữa, mà đích thân Trương bá bá và Tiểu Phi đem đến.
Tiểu Phi háo hức chạy đến ôm đùi Đại Vu Qua.
"Tiểu Phi nghe nói ca ca bị ốm, Tiểu Phi đến thăm nhưng vị xấu xí kia không cho đệ vào, ca ca đã khỏe lại chưa ạ?"
Đại Vu Qua xoa xoa đầu, mỉm cười nói.
"Ta đã khỏe hơn rồi"
Trác Vỹ Ân: "Ngươi nói ai xấu xí hả?"
Ta có mặt đẹp ca ca chống lưng, còn sợ ngươi chắc.
Thấy Tiểu Phi còn lè lưỡi trêu chọc hắn, thành công khiến hắn tức giận.
Trác Vỹ Ân muốn tét mông dạy dỗ lại tên oắt con này.
Hắn tốt bụng như vậy mà Đại Vu Qua thì không phân biệt đúng sai, chỉ lo bênh tiểu tử láo xược ấy không thôi.
Hắn hết sức hờn dỗi.
Ngoe nguẩy đi tìm Kênh Siêu để trút giận.