Từ đây đến ngày tổ chức sinh thần cho Đại Lục Di còn không dưới hai mươi ngày nữa.
Tin đồn rầm rộ như thế nhưng đến tận vài hôm sau Đại Lục Di mới biết, chuyện trong thế đã rồi nên Đại Lục Di cũng chẳng thể làm gì.
Dù biết là như vậy, nàng vẫn không hề bỏ cuộc, ngày ngày đi tìm Đại Lục Vương gây sự, nổi trận lôi đình, nói lí không thành thì chuyển sang đập phá đồ đạc, đánh đập gia nhân.
Chuyện chỉ dừng lại khi Đại Lục Vương không chịu nổi phiền phức bèn ra lệnh kêu Đại Lục Di về phòng đóng cửa suy ngẫm.
Nói cho đẹp thế thôi chứ thật ra là sau khi Đại Lục Di mang theo tức giận trở về phòng, thì Đại Lục Vương cho người nửa đêm lấy gỗ đóng đinh, nêm phong tứ phía, khóa trái cửa phòng nhốt nàng bên trong.
Mặc cho Đại Lục Di biến hoá căn phòng thành cái dạng gì.
______
Ánh sáng dìu dịu phát hoạ góc nghiêng của Đại Vu Qua, toát ra vẻ thanh cao thuần khiết không cho phép ai có thể khinh nhờn.
Hàng mi đen dày tinh xảo cong lên, không ai biết trong đó chất chứa biết bao nhiêu điều bí ẩn chưa được khám phá.
Tự Giải Ngâu ngồi bên cạnh giường nhìn y một lúc lâu rồi nhàn nhã xoay người rời đi.
Bởi vì hắn đi quá nhanh nên không phát hiện được ngón tay Đại Vu Qua khẽ cử động.
Mùi hương cỏ non sau cơn mưa quanh quẩn bên mũi.
Đại Vu Qua biết rõ mùi hương này là của Tự Giải Ngâu.
Y bị giam trong bóng tối rất lâu nhưng đây là lần đầu tiên mùi hương này xuất hiện.
Bóng đen đột nhiên có kẻ hở, một luồn ánh sáng xanh lục từ từ hiện ra, chiếu thẳng vào mắt Đại Vu Qua.
Nó chói mắt vô cùng, theo bản năng y nhắm nghiền mắt lại.
Đến khi Đại Vu Qua mơ màng mở mắt ra lần nữa, thứ đầu tiên y nhìn thấy chính là trần nhà gỗ đen sáng bóng, treo lủng lẳng trên đó rất nhiều lá bùa vàng vàng, đỏ đỏ, khiến người ta không khỏi nhìn thêm vài lần.
Người còn chưa đến nhưng tiếng nói đã vang lên.
"Đừng có đẩy ta, lần này ta vẽ thêm bảy bảy bốn mươi chín lá bùa nữa, ta không tin là không có hiệu nghiệm, hừ..."
Giọng nói trầm nhẹ chen vào.
"Đừng nghịch, mực dính đầy tay rồi!"
"Ta thèm ngươi quản, đi đi đi qua bên kia ngồi đi, đừng phiền ta làm việc đại sự"
Giọng nói thanh thót kia là của Trác Vỹ Ân, Đại Vu Qua biết người đến là ai thì gấp gáp nhắm mắt lại.
Trong bóng tối giác quan của y càng thêm rõ ràng.
Tiếng xoạt xoạt của giấy bút vang lên đều đều, cùng với tiếng bụng đói của y hòa vào nhau nghe có chút kinh dị.
Bây giờ y mới cảm nhận rõ rệt sự sống của mình.
Y vẫn chưa chết.
Đại Vu Qua chậm rãi mở mắt ra, chống tay ngồi dậy.
Chắc do nằm cùng một tư thế trong một thời gian dài nên cả người y có chút tê mỏi.
"Aaaaa có maaaaa..." Một bóng người vèo vào lòng Kênh Siêu, run run ổn định bám trên đó.
Kênh Siêu khẽ phì cười, liếc nhìn về phía Đại Vu Qua rồi vòng tay nâng gọn Trác Vỹ Ân lên.
"Ngoan, ta ở đây!"
"Có...!Có ma đó, bên kia thật sự...."
Không đúng?
Trác Vỹ Ân dừng lại câu nói có chút run rẩy rồi tự bổ não chính mình, sư huynh chỉ đang hôn mê thôi mà.
Nhỉ?
Trác Vỹ Ân ngay lập tức leo xuống, vèo đến bên giường ôm lấy Đại Vu Qua.
Kỹ năng mít ướt thượng thừa ngay lập tức được triển khai.
Cực kỳ chuyên nghiệp!.
Kênh Siêu thở dài rồi túm lấy Trác Vỹ Ân kéo ra.
"Công tử vừa mới tỉnh lại, ngươi đừng hồ nháo"
"a đệ quên mất, sư huynh ơi, huynh thấy trong người thế nào?"
Đại Vu Qua mãi nhìn về một phía, Trác Vỹ Ân hiểu ý liền bồi cho y một ngụm nước.
Cổ họng dịu nhẹ hơn Đại Vu Qua há miệng nói thử một câu.
"Có thức ăn không?"
Thú thật Trác Vỹ Ân có rất nhiều điều muốn than thở với Đại Vu Qua, nhưng đành vì mong muốn của sư huynh mà kiềm chế lại vậy.
Trác Vỹ Ân lau lau đôi mắt đẫm lệ đưa cánh tay của Đại Vu Qua về phía Kênh Siêu.
"Nhanh lên, bắt mạch xem bệnh đi nè"