"Điều tra ra kẻ chỉ huy đám người đó chưa?"
Kênh Siêu lau vội mồ hôi trên trán, vì gã gấp rút đi đường dài đến đây nên không khỏi thở d.ốc trả lời.
"Không biết.
Ảnh vệ bám theo bọn họ, truyền tin nói là bọn chúng hiện đang dừng lại ở ngoại thành phía tây, không di chuyển nữa"
Kênh Siêu uống nhanh hai cốc nước, nghĩ ngợi một lúc.
"Huynh có nghĩ chuyện này quá trùng hợp rồi không? Lúc đó nhiều chuyện xảy ra ta cũng không có thời gian xem xét.
Bây giờ ngẫm lại, xâu chuỗi tất cả các sự việc lúc đó thì...!Huynh nghĩ xem, gần sáu tháng qua nhị công tử tự do đi lại trong phủ, cơ hội tìm kiếm lệnh bài Ngoạ Huyết không phải sẽ dễ dàng hơn sao?"
Kênh Siêu vuốt vuốt cầm, đi qua đi lại tiếp tục nói.
"Cứ cho là thời gian trước nhị công tử không tìm được thứ đó đi, dù vậy cũng không thể làm ra việc nguy hiểm như giết người ngay dưới mí mắt của huynh kia chứ"
Tuy Tự Giải Ngâu không nói nhưng trong lòng cũng có suy đoán không khác gì Kênh Siêu.
Chuyện Đại Vu Qua xuất hiện trong rừng khi ấy, trùng hợp là ngay trên con đường chạy thoát thân của tên thích khách, mà tên ảnh vệ đứng ra tố cáo y, nói chắc chắn rằng thấy y đang đột nhập vào phủ thì bị phát hiện, nên mới giết người diệt khẩu, giống như cả quá trình đều rơi vào tầm mắt của hắn vậy.
Thật vô lý.
Nói vậy kẻ tình nghi nhất chính là...
Thoát khỏi những suy nghĩ đó, Tự Giải Ngâu nhàn nhạt ra lệnh cho Kênh Siêu.
"Cho người theo dõi tên ảnh vệ kia đi"
Không sai, vấn đề làm gã mơ hồ nãy giờ chính là tên ảnh vệ đã tố cáo nhị công tử.
Kênh Siêu như nghĩ thông được vấn đề gì đó rối rắm lắm, gã vỗ bụp lên trán một cái.
"Nếu như thật sự không phải nhị công tử làm, thì kẻ đứng đằng sau chuyện này, hắn đang muốn làm gì?"
Còn một vấn đề nữa gã muốn hỏi bây giờ là...!"Vậy, nhị công tử, huynh tính như thế nào?"
Tự Giải Ngâu nhàn nhạt nói.
"Đây chỉ là suy đoán của chúng ta, không thể kết luận được Đại Vu Qua không có liên quan đến việc này!"
Mong là mọi chuyện sẽ sớm ngày kết thúc, gã đã quá mệt mỏi rồi.
Kênh Siêu lui xuống truyền lệnh cho kẻ khác, còn mình thì trở lại phòng thuốc tiếp tục công việc chữa trị cho bệnh nhân.
Kênh Siêu vừa đi không bao lâu thì A Cửu đã trở về thuật lại không thiếu một chữ cho Tự Giải Ngâu nghe.
Tự Giải Ngâu có chút ngạc nhiên.
"Đoạn tuyệt quan hệ?"
"Vâng, Đúng là như vậy"
Còn chẳng buồn nghe ngóng thực hư ra sao.
Hay cho câu phủi sạch quan hệ, đến con trai của mình mà cũng có thể bỏ đi.
Nhưng mà như vậy mới đúng là cách làm việc của Đại Lục Vương.
Vốn Tự Giải Ngâu định giữ Đại Vu Qua lại, nhầm dụ Đại Lục Vương rời kinh, rồi giữa đường bắt đi.
Gi.ết ch.ết ông ta thì quá dễ dàng cho những tội ác tày trời của ông ta đã gây ra.
Tự Giải Ngâu là muốn khiến Đại Lục Vương sống không được mà chết cũng không xong.
Nghĩ đến đây lòng thù hận của Tự Giải Ngâu lại dâng lên như thủy triều gợn sóng.
"Treo Đại Vu Qua lên, ngay trước cổng phủ.
Còn nữa, ngươi đích thân đi bố trí, tuyệt đối không được xảy ra sơ suất gì"
A Cửu biết đây là nhiệm vụ rất quan trọng.
"Thuộc hạ tuân lệnh"
Để ta xem ông ta thật sự máu lạnh vô tình đến đâu.
_____
Đường chân trời xanh thẳm, Từng tia nắng nóng gắt gỏng đua nhau trực tiếp chiếu thẳng vào làn da trắng sáng của Đại Vu Qua.
Mặt trời đỏ sẫm treo trên đỉnh đầu, xa xa từng đoá hoa dường như cũng sợ bị tổn thương mà co mình lại.
Chỉ có Đại Vu Qua bất kể cái nóng rát da, phơi mình treo trên không trung, mồ hôi nườm nượp chảy xuống ướt đẫm cả người với vô số vết thương chi chít vừa kết vẩy.
Ánh mắt y mông lung ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, lướt qua từng đoá hoa, cây cỏ ủ rũ từ trên cao.
Có lẽ thần gió cũng xót thương cho dáng vẻ chật vật của y, đôi lúc lại lùa thêm vài luồn gió mát đến.
Đại Vu Qua biết mình bị say nắng, đầu óc choáng váng, từng cơn buồn nôn cuồn cuộn dâng lên nơi dạ dày.
Y lại vô thức nghĩ đến những khoảng thời gian có buồn, có vui, có tức giận.
Mà trong mỗi hình ảnh đó điều có bóng dáng của Tự Giải Ngâu.
Người mà hết lần này đến lần khác khiến y phải trải qua nỗi đau đớn thân xác, ví như lúc này.
Đại Vu Qua nhẹ nhàng hạ mi mắt, gậm nhấm sự nhói đau như có như không nơi lòng ngực.
Y có thể, y nhất định có thể chịu đựng...
Chịu đựng được tất thảy...