Trong thư phòng, Tự Giải Ngâu liên tục giải quyết công việc, bất kể là ai đến cũng đều không gặp.
A Cửu mang đĩa bánh rán đặt bên cạnh Tự Giải Ngâu, hắn vẫn không hề để ý đến, dù một cái liếc mắt cũng không có.
"Chủ tử, Tiểu Phi nói bánh này là nhị công tử đặc biệt làm cho người"
Tay đang cầm bút của Tự Giải Ngâu đột nhiên khựng lại, hắn nhìn sang đĩa bánh, từ tốn nói.
"Được rồi cứ để đó đi"
A Cửu lo lắng vì cả ngày hôm nay chủ tử còn chưa ăn gì, nên kiên nhẫn hối thúc hắn thêm vài câu.
Tự Giải Ngâu một tay cầm quyển tình báo, một tay tùy tiện cầm lên chiếc bánh vẫn còn hơi ấm.

Hắn đưa lên miệng cắn một cái, làn khói trắng bên trong toả ra, mùi hương thơm lừng ngập tràn khoan miệng.

Bánh có lớp vỏ ngoài giòn giòn lại dai dai, phần nhân mềm thơm đậm đà hương vị.
Tự Giải Ngâu mơ hồ dời mắt khỏi quyển tình báo nhìn đến chiếc bánh đang cắn dở trên tay, như nghĩ đến điều gì đó khóe môi hắn khẽ cong lên.
Thật không thể tin nổi chỉ một cái bánh mà có thể làm cho chủ tử của mình vui vẻ đến vậy, A Cửu hoài nghi, bản thân cũng muốn nếm thử xem sao, nhưng mà khổ thân A Cửu, ngón tay còn chưa chạm đến đã bị chủ tử không nhân nhượng đánh lên.

Không sao, dù gì mình cũng đã ăn trưa rồi, bụng dạ còn no căn lắm, A Cửu tự an ủi chính mình...
Tự Giải Ngâu bỏ quyển tình báo xuống cầm lên đĩa bánh một đường đi thẳng đến bờ biển.
Hoàng hôn dần buông, những tia nắng cuối cùng của một ngày chậm rãi thu hồi, bầu trời nhuộm đầy sắc cam phản chiếu lên mặt biển tạo thành một khung cảnh ấm áp lạ thường.
Sáng sớm mai hắn phải lên đường đi đến thôn Tôn Châu để gặp Ngũ Lam Tang, hi vọng lần này sẽ tìm được một ít manh mối.
Chẳng biết qua bao lâu tầm mắt Đại Vu Qua mới rời khỏi người nam nhân bên bờ biển, y ngồi tựa lưng vào mỏm đá cao ngất, nhìn xung quanh một vòng.
Ảnh vệ canh gác đi qua đi lại đôi lúc sẽ dừng lại nói với y vài câu.
"Ta hỏi ngươi, năm nào tên đó cũng u buồn như vậy hả?" Đại Vu Qua chỉ tay về phía Tự Giải Ngâu.

Ảnh vệ cũng tự nhiên trả lời.
"Năm nay đã tốt hơn rồi đấy chứ, nhị công tử có điều không biết.

Năm nọ chủ tử ngâm mình dưới biển, mặc cho cơn sóng đưa chủ tử ra xa rồi không thèm phản ứng mà từ từ chìm xuống, cũng may đội đánh cá luôn để mắt đến chủ tử, lúc phát hiện liền vớt được người lên.

Còn nữa, năm trước chủ tử vào rừng trúc luyện kiếm không ngừng nghỉ, không ăn, không uống, đến lúc ngất xỉu mới thôi, còn..."
"Mất bao lâu?"
"Sao ạ?"
"Hắn sẽ như vậy bao nhiêu ngày"
Tên ảnh vệ gãi gãi đầu, cười hì hì mà nói.
"À chuyện này, thật ra cũng chỉ có một ngày này thôi, chỉ cần qua hôm nay chủ tử sẽ trở lại với dáng vẻ ban đầu, chúng thuộc hạ cũng đã quen rồi, chỉ cần chú ý hơn là được"
Đại Vu Qua nhớ lại một chi tiết, liền hỏi.
"Hắn luyện kiếm, vậy không phải hắn biết võ công sao?"
Ảnh vệ khó hiểu nhìn Đại Vu Qua.

"Sao lại không chứ, có điều chủ tử rất ít khi dùng đến, chúng thuộc hạ cũng không thấy được mấy lần"
Việc này làm Đại Vu Qua nhớ đến một chuyện rất lâu trước đó, trong một lần y theo dõi người của phụ thân đến đây, trùng hợp cũng tại bờ biển này y đã cứu hắn một mạng, mà hình như lúc đó Tự Giải Ngâu hoàn toàn không dùng đến võ công để phản kháng.
Nếu hôm nay không nghe ảnh vệ nhắc đến, có lẽ Đại Vu Qua cũng đã quên bén luôn chuyện này.

Còn có lúc ở Đường Gia Trang nữa, Tự Giải Ngâu vất vả bám lấy vách tường, từng chút, từng chút một leo lên mái nhà chỉ để ngắm trăng cùng y, kể cả hôm hắn bị y đuổi đánh nữa...
Vì sao Tự Giải Ngâu không sử dụng võ công??

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play