"Tát Long, ta phải đi rồi"
Hắn không nỡ, một chút cũng không nỡ, nhưng mà Tát Long càng không muốn Đại Vu Qua phải khó xử.
Tát Long gật đầu, lùi về sau một bước.
Đại Vu Qua bình thản nói.
"Ngươi trở về phải bảo trọng nha"
Đại Vu Qua đi rồi bỗng y quay đầu lớn giọng nói với hắn.
"Ngươi suy nghĩ một chút về những lời ta vừa nói đi, nếu một ngày nào đó ngươi có quyết định kia, ta nhất định sẽ giúp ngươi"
Nhận được cái gật đầu mỉm cười của Tát Long, y cười đáp lại rồi bước đi không quay đầu.
Chỉ còn lại Tát Long, hắn cứ đứng mãi ở đấy đến tận khi trời hé sáng mới phi ngựa trở về Đường Gia Trang.
Mà đêm ấy sau khi Đại Vu Qua trở lại đã thấy hai chiếc xe ngựa của Đại Lục Di và Tự Giải Ngâu yên ổn trên đường chuẩn bị xuất phát.
Cũng chẳng ai nói với ai điều gì, tiếng xe ngựa lộc cộc phát ra giữa đêm lạnh buốt, Đại Vu Qua như thường lệ cưỡi ngựa theo sau cùng đoàn ảnh vệ.
"Nhị công tử có thể dành chút thời gian cho tại hạ được không?"
Đại Vu Qua sớm biết Tự Giải Ngâu ngay từ đầu đã không ở trên xe ngựa mà hắn cưỡi ngựa đi cùng đoàn ảnh vệ, trên người còn vận bộ y phục của ảnh vệ nữa, y còn đang tò mò không biết là tình hình gì.
Y lại nghe hắn nói tiếp.
"A Cửu sẽ đưa đại tiểu thư an toàn về phủ, nhị công tử không cần lo lắng"
"Được"
Hai người cùng thả chậm ngựa lại phía sau, rồi đi về một hướng khác.
Tự Giải Ngâu xuống ngựa đưa tay muốn đỡ Đại Vu Qua, để rồi cái tay lơ lửng giữa không trung không ai để ý lại tự nhiên rụt về.
Đại Vu Qua xoay người nhẹ nhàng xuống ngựa.
"Có chuyện gì?"
"Vì sao nhị công tử lại trốn tránh ta?"
Ha, ta điên rồi mới nghĩ tên này còn có việc hệ trọng tìm mình.
"Chỉ có vậy thôi?"
"Nhị công tử biết rõ là vì sao ta mời đại tiểu thư ra phố mà"
Có ma mới biết ngươi nghĩ gì.
"Nếu không có chuyện gì quan trọng thì ta đi trước"
Rõ ràng Đại Vu Qua trước giờ luôn như vậy, thậm chí đôi lúc lời lẽ còn quá đáng hơn bây giờ, sao tự dưng lúc này trong lòng hắn lại không thoải mái.
Hắn bước đến áp sát Đại Vu Qua vào thân cây.
"Vu Qua, tại sao lại trốn tránh ta?".
Đại Vu Qua không hiểu nổi hành động của Tự Giải Ngâu, y cũng ý thức được rằng, y đã thể hiện sự chán ghét hắn quá rõ ràng, chắc là Tự Giải Ngâu bị xem thường mà tức giận đi, y hơi khựng lại đẩy hắn ra.
"Rốt cuộc là ngươi muốn nói gì?"
"Vu Qua, trả lời ta"
"Đồ thần kinh" Đại Vu Qua cau mày giữ khoảng cách với hắn.
"Với ta thì ngươi liền bài xích, sao ta không thấy ngươi đối xử với nam nhân khác như vậy"
Đại Vu Qua: ??
Tự Giải Ngâu tiến lên phía trước.
"Nhị công tử nói xem, nhị công tử thích mẫu nam nhân như thế nào?"
Đại Vu Qua vừa không hiểu lại vừa thấy buồn cười, y khoanh hai tay trước ngực.
"Ta thích mĩ nhân"
Đại Vu Qua ngẩng mặt lên, đôi mắt đen tuyền ảm đạm của Tự Giải Ngâu xuất hiện thật gần, giọng trầm thủ thỉ bên tai y.
"Nụ hôn lần đó với ta, Vu Qua rất thoải mái không phải sao?"
Lồng ngực y ốm rồi, hình như Đại Vu Qua có thể nghe được cả nhịp tim của mình một cách rõ ràng, y đưa tay vỗ vỗ ngực.
Vì một chút tò mò mà y ra đây với hắn, lần đầu tiên y thực hành nhiệm vụ không chu đáo như vậy, nếu Đại Lục Di xảy ra chuyện gì thì làm sao đây.
Y quay đầu leo lên ngựa.
"Ăn nói linh tinh"
Tự Giải Ngâu hít một hơi thật sâu, nhìn Đại Vu Qua phóng ngựa đi mà lòng hắn rối ren.
Cả khuôn mặt Đại Vu Qua đỏ lên vì câu nói của hắn, xém tí nữa, xém tì nữa là hắn không kiềm chế được mà hôn y rồi.
Trước giờ hắn chưa từng có dục vọng như vậy với ai.
Đầu óc hắn phảng phất toàn là gương mặt đỏ hồng, đôi môi mềm mại của Đại Vu Qua khi nãy.
Nếu gương mặt ấy mà được miêu tả trên giấy, có ai dám nói y không xứng với câu hoa nhan như hoạ đâu chứ.
Hắn cúi đầu nhìn phân thân đã phấn khởi từ lúc nào mà ảo não vô vàn.
___
Cây táo xanh sum sê dưới ánh nắng, vẫn hiên ngang đứng đó dù đã chẳng còn thấy quả nữa, những kẻ hở nhỏ để lọt qua từng tia nắng ban mai.
Vì cả đêm mưa nhỏ giọt giờ trên tán cây vẫn còn lưu lại vô số giọt nước.
Đại Vu Qua nhảy nhẹ một cái, nước đọng cùng lúc ào tuôn xuống.
Nghịch ngu mà ướt sũng cả người.
Y ngẩn ngơ không thể tin được.
Bên dưới nô tì, thuộc hạ trong phủ nhìn y không chớp mắt, nhờ Đại Vu Qua ban ơn mà có vài người cũng ướt át không khác gì y.