Tự Giải Ngâu mơ màng tỉnh dậy, không phải trên chiếc giường rộng rãi mà là thức giấc dưới nền nhà.
Hắn còn cảm thấy có chút choáng váng.
Chợt nhớ lại việc xảy ra chiều hôm qua mà khẽ mỉm cười.
Dù bị nhị công tử hạ thuốc còn đánh cho ngất đi thì với những hình ảnh thân mật nào đó hắn cũng không thấy thiệt thòi gì.
Cơ thể của Đại Vu Qua rất vừa ý hắn nhưng có một điều tại sao trên người y lại có nhiều vết sẹo như vậy.
Đúng là trước kia Kiên Cẩn theo dõi y đã từng nói người mang mặt nạ kì quái hôm ấy chính là Đại Vu Qua, lúc đó hắn cũng không nghĩ nhiều chỉ nghe xong liền bỏ qua, thế nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy không đúng lắm, vì sao nhị công tử danh gia vọng tộc như Đại Vu Qua mà trên người lại nhiều vết thương như vậy.
Tại sao trước đó y bị sơn tặc đuổi giết?.
Hắn cau mày gọi người vào thay nước để tắm rửa rồi lại vui vẻ định sẽ đi tìm Vu Qua của hắn trêu ghẹo một phen.
Coi y còn dám nghĩ rằng hắn không được nữa hay không.
_____
"Đệ nói với huynh ấy rồi?"
"Đúng vậy, ta nói là ta hạ thuốc hắn"
"Ngươi đúng là hồ đồ"
"Này, ta chịu trách nhiệm thay tỷ, tỷ lại nổi nóng cái gì"
Ta còn bị hắn sàm sỡ đấy, đúng là tức chết mà.
Thù này y nhất định sẽ đòi lại.
Hừ...
"Cái gì mà chịu trách nhiệm thay ta, chuyện đến mức này đều là tại ngươi, ngươi dĩ nhiên là phải chịu trách nhiệm"
"Được, được, là ta hết, tất cả đều do ta"
Đại Vu Qua gác tay sau đầu nằm chéo chân trên sà nhà.
Đại Lục Di tức giận lườm y một cái lại vô tình phát hiện ra điều gì đó, nàng tò mò hỏi.
"Miệng ngươi bị cái gì?"
Y vô thức đưa tay lên môi khẽ chạm vào nơi vừa rách vừa sưng kia.
Thật ra cũng không đau cho lắm.
Đại Vu Qua nhớ lại lúc bị tên điên khùng quấn lấy hôn cuồng nhiệt, nhân lúc hắn thả tay y ra kéo lấy y phục trên vai y xuống, Đại Vu Qua nắm chặt tia lí trí cuối cùng nhanh chóng đánh ngất tên mặt người dạ thú.
Còn tốt bụng nhét vào miệng hắn viên thuốc giải, sau đó đá thêm vài cái rồi rời đi.
"Ta không cẩn thận bị cua kẹp"
Đại Lục Di tỏ vẻ khinh thường.
Bên ngoài có người gõ cửa.
Đây là lần đầu tiên Tự Giải Ngâu đến phòng tìm nàng, Đại Lục Di vui mừng trong lòng cũng rất lo lắng.
"Giải Ngâu huynh có khó chịu chỗ nào không?"
Biết mình lỡ lời Đại Lục Di lập tức khẩn trương.
"Huynh...!huynh ngồi đi"
"Ta đến đây để hỏi đại tiểu thư một chuyện"
Đại Lục Di cúi đầu ấp úng nói không thèm quan tâm đến Đại Vu Qua ở phía trên.
"Muội xin lỗi chuyện hôm qua, là do...!do đệ đệ của muội phá phách, bỏ thuốc vào chén chè của huynh hại huynh..."
"Ta không đến hỏi chuyện này"
Đại Lục Di ngạc nhiên.
"Vậy...!vậy huynh không truy cứu chuyện này sao?"
"Ừm, không truy cứu"
Đại Lục Di như trút bỏ được tảng đá to lớn trong lòng, nét mặt thì ngược lại có biết bao nhiêu tủi thân mà nói.
"Cả đêm qua muội rất sợ không biết phải giải thích với huynh ra sao, dù gì cũng là muội quản giáo đệ ấy không nghiêm, cảm ơn huynh"
Ánh mắt Đại Lục Di rất quả quyết.
"Tuy huynh đã nói vậy nhưng chuyện này muội nhất định sẽ báo lại với phụ thân, để Đại Vu Qua nhận hình phạt thích đáng"
"Nhận hình phạt?"
"Đúng vậy, huynh yên tâm muội không để huynh chịu thiệt thòi đâu"
"Không cần đâu, không cần thiết làm phiền đại thúc phải khó xử"
Đúng là Đại Lục Di không muốn phụ thân nàng phiền não mà đúng hơn là nàng không dám nói, vì chuyện này cũng có phần của nàng.
Nếu huynh ấy không truy cứu thì cứ mượn nó để Tự Giải Ngâu biết nàng không có liên quan, nàng thật sự trong sạch.
"Không phiền, không phiền phụ thân muội trước giờ chưa từng thiên vị đệ ấy đâu"
Ha, Tự Giải Ngâu rất có hứng thú.
"Vậy muội nói xem đại thúc sẽ phạt nhị công tử như thế nào?"
"Bình thường đệ ấy bị phụ thân cấm túc hoặc là chịu vài trượng rồi quỳ từ đường"
Vài trượng chắc không đến nỗi trên người y chi chít vết sẹo như vậy, là hắn nghĩ nhiều rồi chuyện này quả thật không liên quan đến Đại Lục Vương.
Trở về hắn sẽ cho người điều tra Đại Vu Qua hắn muốn biết tất cả mọi thứ có liên quan tới y.
"Được rồi, ta nói không truy cứu là không truy cứu, muội không cần phải nói gì thêm nữa"
"Giả nhân giả nghĩa" Đại Vu Qua bình thản mà nói.
Hèn gì hắn tìm y cả buổi không thấy đâu.
Tự Giải Ngâu ánh mắt tràn ngập nhu tình nhìn lên.