Ưng Hiên Dương chầm chậm buông tay phải xuống, hắn đương nhiên cũng nhìn ra được Diệp Vân Chu này chỉ là ảo ảnh, dù có đánh tan nó ở đây thì cũng chẳng chút tác dụng.
Mỗi câu Diệp Vân Chu nhắc tới Quân Thiền Y đều là một nhát đao trên sự kiên trung bất hối đã đạt đến cực độ của hắn, hắn tin chắc mình sẽ tuyệt không lung lay từ bỏ, nhưng thanh âm nghi ngờ bản thân lại dần đồng bộ với Quân Thiền Y.
Nếu xưa kia hắn nhất quyết ngăn cản Quân Thiền Y, hoặc khi bày trận thành tâm gắng sức hơn, chắn đằng trước cô mà tiên phong dẫn đầu… Mộ Lâm Giang có thể đánh cược cả tính mệnh, hắn lại chỉ ngó chằm chặp Hoàng đô Dạ đô để cân nhắc thiệt hơn, không muốn ra thêm chút sức để bị thua thiệt nửa phần.
“Ở trận Kình Lôi Sơn ngươi chưa dốc hết toàn lực, ngươi vốn đã có cơ hội cứu Quân Thiền Y, ngươi vốn có thể kéo Quân Thiền Y khỏi hiểm nguy, nhưng ngươi không làm gì hết, là chính sự bất tác vi của ngươi hại cô ta.” Diệp Vân Chu ngó đăm đăm đầu ngón tay mình, cọ cọ, thổi một cái, “Đương nhiên ta cũng biết đây không phải ý định của ngươi, trước giờ ngươi vẫn là phong cách đó, chẳng qua lúc ấy ngươi tính sai. Con người mà, khó tránh phạm sai lầm, chỉ cần học cách tự an ủi tự tha thứ cho mình, ngươi vẫn có thể sống yên ổn như trước.”
“Ngươi im ngay!” Ưng Hiên Dương bột phát một quyền nện lên bức tường bên mặt Diệp Vân Chu, “Lần trước ta nên bất chấp tất thảy giết ngươi mới phải!”
Diệp Vân Chu không tránh không né, ngẩng đầu ý chỉ mấy người qua đường nghe thấy tiếng đang ngoái đầu lại: “Đừng kích động quá, chẳng may người ta tố cáo chúng ta ẩu đả bên đường rồi dẫn nha sai đến thì lại không hay.”
“A, kẻ nên hoảng chính là ngươi, ngươi không dám để Mộ Lâm Giang biết ngươi làm gì nhỉ.” Ưng Hiên Dương thu tay cười khẩy, “Ta có hàng tá phương pháp để Mộ Lâm Giang biết đấy, hắn tự khắc sẽ thay ta bảo toàn di vật của Thiền Y, đến lúc đó ngươi còn hoành hành ngang ngược được sao?”
“Vậy sao hôm nay ngươi phải mạo hiểm tới đây?” Diệp Vân Chu điềm tĩnh vặn lại, “Sao ngươi không nói thẳng cho Mộ Lâm Giang đi?”
Ưng Hiên Dương cứng họng, hắn biết Diệp Vân Chu dùng cách thức này buộc hắn xuất hiện thì tất có chuyện muốn nói, nếu hắn không phối hợp, không xem xem Diệp Vân Chu rốt cuộc làm trò gì, vậy sự uy hiếp đê tiện này sẽ dừng lại hay còn tăng thêm?
“Ta nói hộ ngươi nhé, bởi vì ngươi không biết giới hạn của ta nằm ở đâu.” Diệp Vân Chu mỉm cười, “Ngươi không dám đánh cược, ngươi đã không chịu thêm được áy náy với Quân Thiền Y.”
“Ngươi tưởng mình có thể nhìn thấu tất cả ư?” Ưng Hiên Dương cố nén cơn giận, giấu một tay trong tay áo, lén điều tra vị trí thực của Diệp Vân Chu.
Y bỗng chỉ về một hướng: “Khỏi cần tìm, ta ở khách đi3m Sơn Kiều.”
“Đương nhiên, Ân Tư cũng tại đó.” Diệp Vân Chu bổ sung, “Nếu ngươi có tự tin thì đến lấy mạng ta này.”
“Ân Tư cũng cùng một giuộc với ngươi?” Ưng Hiên Dương thực sự kinh ngạc không dứt, Ân Tư trước nay chỉ nghe lệnh Mộ Lâm Giang, tới hắn còn khó thuyết phục Ân Tư làm việc, “Rốt cuộc ngươi bón thuốc gì cho y?”
“Ta bôn ba vì quyền lợi của cung chủ, phương pháp tuy không chính đáng, nhưng nếu thất bại cũng có thể giậu đổ bìm leo, còn thành công thì chỉ việc ngồi mát ăn công trạng, lí gì mà không làm chứ.” Đường nhìn của Diệp Vân Chu lệch sang một chỗ khác, cười hà hà tự giễu, “Phải không nhỉ, Ân đại nhân… Chuyện gì cũng phải bình tĩnh, bỏ kiếm xuống đừng động thủ.”
Sắc mặt Ưng Hiên Dương âm u: “Còn nói nhảm nữa ta sẽ đập nát con rối của ngươi.”
“Ưng Hiên Dương, nói qua kế hoạch thực sự của ngươi xem.” Diệp Vân Chu không đùa nữa, “Chắc ngươi sẽ không lương thiện vô tư như ta, định tự gánh oan ức để cung chủ bất kể thành bại đều tay không dính máu đâu nhỉ.”
“Vậy ta nói cho ngươi một tin trước, để tỏ lòng thành.” Diệp Vân Chu tiếp tục, “Mộ cung chủ đang ở bến tàu ngươi từng hạ lệnh tu sửa, với tài trí của tiên sinh, không khó lí giải chuyện này có ý nghĩa gì.”
Mi mắt Ưng Hiên Dương rung lên, cảm xúc mới vừa bình ổn lại lần nữa dao động. Hắn cố gắng giữ vẻ bình thản trên mặt, không muốn xấu mặt trước Diệp Vân Chu – đuổi bắt Thi Tiêu Mai làm bại lộ thân phận dẫn tới việc hắn chưa kịp thu dọn không ít đồ đạc.
“Nói thực ra, ta nghĩ ta có thể phần nào hiểu được ngươi.” Giọng Diệp Vân Chu chậm lại, “Ta chưa từng nghi ngờ lòng dạ với Quân Thiền Y của ngươi, ta cũng không quan tâm sự tồn vong của tam đô, nhưng vì Mộ Lâm Giang để ý, nên ta mới đành yêu ai yêu cả đường đi.”
“Ngược lại thì ta rất nghi ngờ lòng dạ của ngươi đấy.” Ưng Hiên Dương trả lời lại một cách mỉa mai.
“Ta tận sức vì Mộ Lâm Giang như thế, dù có hoài nghi cũng không ai nói xấu được.” Diệp Vân Chu nhún vai, “Nhưng cách làm của ngươi bây giờ, liệu có đúng như Quân Thiền Y kì vọng không?”
“Ngươi hiểu nàng ấy được bao nhiêu?” Ưng Hiên Dương quát khẽ, “Ta khuyên các ngươi đừng ngăn cản ta, bảo Mộ Lâm Giang tháo phong ấn rồi thu tay lại. Yểm Ma Chủ sẽ chết, tam đô sẽ được bảo toàn, các ngươi đều không cần hi sinh vì nó. Thậm chí đến ngươi ta cũng đã buông tha, ngươi lại không biết phải trái!”
“Ta đương nhiên không dám nói mình hiểu Quân Thiền Y.” Diệp Vân Chu im lặng một lát, rồi thở dài xa xăm.
Ưng Hiên Dương không hiểu sao y tự nhiên lại nghiêm túc, bèn giễu cợt: “Vậy ngươi còn…”
“Nhưng ta biết cô ấy yêu ngươi sâu đậm, thậm chí còn sâu hơn Mộ Lâm Giang đối với ta.” Diệp Vân Chu chợt giơ tay ngắt lời hắn, nhẹ giọng cười khẽ, “Một cô nương yêu tha thiết ngươi mấy trăm năm, công lí gia quốc và sư phụ mình cô đều quý trọng như nhau, sao muốn chứng kiến ngươi vì lòng tin của cô ấy mà đày đọa mình chứ.”
Ưng Hiên Dương cứng lại, cơn buồn đau thường trực trong lòng hắn suốt ba trăm năm chưa bao giờ tiêu tán. Hắn làm điện chủ Tịch Tiêu cung theo di nguyện của Quân Thiền Y, viết thoại bản Quân Thiền Y thích đọc, cũng bảo vệ mảnh đất mà Quân Thiền Y từng dốc hết sức trẻ này vì cô, song… Hắn nhắm mắt cay đắng nói: “Nàng không trông thấy được.”
“Nếu ngươi chấp nhận cô ấy đã mất từ lâu, không còn khơi gợi nổi một cành cây một ngọn cỏ nào nữa, cuốn nhật kí và cả căn phòng kia cũng sớm bị năm tháng bỏ qua, vậy tại sao bây giờ ngươi thà rằng phản bội Mộ cung chủ cũng phải cố chấp như thế!” Diệp Vân Chu thình lình nổi xung lên, khác hẳn vẻ ngoài cuộc lúc trước.
Ưng Hiên Dương bị y mắng cho ngẩn ngơ, nhăn chặt lông mày, không thốt lên nổi một câu phản bác.
Diệp Vân Chu chống trán, dồn sức dụi mắt: “Nếu giờ ta ở trước mặt ngươi, thì ta thực sự rất không muốn đàm luận bất cứ ích lợi dối trá gì với ngươi, ta chỉ muốn đánh ngươi một trận thôi. Ngươi có chấp niệm không quên được, Mộ Lâm Giang thì không có ư? Ngươi tổn thương hắn để đổi lấy thành công, thực sự có thể để ngươi tha thứ bản thân, để vết thương tên Thiền Y ở trong lòng ngươi lành hẳn sao?”
“… Ta không cần tha thứ cho mình.” Ưng Hiên Dương cứng đờ dời mắt.
“Ngươi dùng cách thức này chuộc tội thì đừng lấy Quân Thiền Y làm cớ, đừng lưu lại đau khổ như của ngươi cho thêm nhiều người.” Diệp Vân Chu hít sâu, bình ổn giọng nói run rẩy, “Ưng điện chủ, ta từng uống rượu với cung chủ ở Vĩnh Dạ cung, Hoắc Phong Đình và thiếu gia Tô gia cũng ở đó. Tửu lượng của cung chủ không tốt, hắn nhìn ta, nói với ta, khi nào vụ phong ấn kết thúc, chỉ cần có ngươi, Ân Tư, ta, chúng ta sẽ không cần gò bó, thỏa thích chè chén, lúc ấy trong một giây ta thậm chí trở nên không giống chính mình, ta cảm thấy… miễn là hắn vui vẻ, cho dù không có ta cũng được.”
Ưng Hiên Dương không thể không lúng túng quay đầu đi, cổ họng nghèn nghẹn. Lần cuối cùng Mộ Lâm Giang thử hắn còn nhắc tới mùa xuân vẫn có Quân Thiền Y ấy, thế gian vô thường này nợ họ một bữa tiệc rượu.
“Ưng Hiên Dương, hãy tạm gác Quân Thiền Y trong lòng ngươi, làm khác bản thân đi. Ngươi có thể làm điện chủ vì thỉnh cầu của Quân Thiền Y, có thể tưởng nhớ cô ấy ba trăm năm, thì cũng nhất định có thể thỏa hiệp và nhượng bộ một chút.” Diệp Vân Chu đưa tay về phía Ưng Hiên Dương, đầu ngón tay ngừng trước ngực hắn, “Chọn giữ vững lập trường, đi ngược lại với lời thề gi3t chết Yểm Ma Chủ cùng cung chủ, để người thân đau khổ, kẻ thù sung sướng, hay là dừng cương trước vực, chuộc lại những lỗi lầm của mình, hợp tác lần nữa với cung chủ, và lại một lần khiến thế nhân biết, người sư phụ như vậy là niềm kiêu hãnh của Quân Thiền Y. Lựa chọn là ở ngươi.”
“Ta …” Ưng Hiên Dương ngập ngừng lên tiếng, do dự.
“Chúng ta vẫn còn thời gian. Một tháng, ngươi và cung chủ đều có thuật trận đỉnh cao, chắc chắn sẽ có chỗ đột phá.” Diệp Vân Chu cuối cùng cũng nở được một nụ cười chân thành, trầm giọng vững tin nói, “Ưng điện chủ, ta chờ ngươi ở khách đi3m Sơn Kiều.”
…
Phù triện lơ lửng trên tay Diệp Vân Chu dấy lên một tia lửa, im lặng cháy thành bụi. Y mở mắt, vặn cổ, nhìn về phía Ân Tư đang đứng dựa cửa.
“Ta diễn thuyết thế nào? Có làm ngươi cảm động không?” Trong mắt Diệp Vân Chu lóe lên sự ranh mãnh, “Ân đại nhân, lạnh lùng như thế người khác sượng hết cả mặt đấy.”
“Vĩnh Dạ cung, là thật?” Mặt vô cảm, Ân Tư hỏi.
“Ngươi nói chuyện nào? Hoắc Phong Đình và thiếu gia Tô gia đương nhiên có thật.” Diệp Vân Chu nhếch mép, “Có điều tửu lượng của cung chủ tốt một cách đặc biệt, uống một chén là ngủ, nào có tinh thần làu bàu về Ưng Hiên Dương.”
“Ta đang hỏi ngươi.” Ân Tư nheo mắt.
Diệp Vân Chu vẻ như bừng tỉnh, đoạn nhã nhặn nói: “Nếu sau này Mộ Lâm Giang muốn hi sinh ta, ta sẽ khiến hắn phải đau khổ. Du thuyết chú trọng thật giả đan xen, Ân đại nhân đừng cái gì cũng tưởng là thật.”
Tay trái thủ sẵn trên vỏ kiếm của Ân Tư giần giật, song lần này không rút kiếm, chỉ đập thanh kiếm lên bàn, kéo ghế ngồi xuống.
“Nếu hắn không đến?” Ân Tư khoanh tay chờ kịch vui, “Ngươi nên để ta ra tay, ta chắc chắn vụ này.”
“Xong hôm sau cả Thương Mân giới đều biết trụ cột văn võ trong nhà Mộ Lâm Giang trở mặt thành thù, không chừng còn phát triển thành bí mật lớn không ai biết về tam giác quan hệ ở Tịch Tiêu cung hả. Ưng Hiên Dương đáng chết, nhưng không thể chết vào lúc này được.” Diệp Vân Chu trào y, “Ân đại nhân, thượng binh phạt mưu, dục cầm cố túng (1), dục thủ cố dư (2), đừng suốt ngày chỉ biết đánh đánh giết giết.”
– Thượng binh phạt mưu: để đánh thắng quân địch, tài trí nhất là biết dùng mưu, thấp hơn thì dùng các biện pháp ngoại giao, thấp hơn nữa là dùng vũ lực, hạ sách nhất mới phải đánh thành.
– Dục cầm cố túng: muốn bắt phải thả
(2) Dục thủ cố dư (Lão Tử): muốn cướp của ai cái gì, phải tạm thời cho người ấy cái khác trước. Tức trước tiên phải trả giá để dụ đối phương thả lỏng cảnh giác, sau đó tìm cơ hội cướp lấy.
“Ta là quan võ.” Ân Tư nhắc thật.
“Coi như ngươi chuyên nghiệp.” Diệp Vân Chu cạn nhời một giây.
Lúc chiều dưới thành Lôi Ân đổ cơn mưa tí tách, Mộ Lâm Giang trở lại khách đi3m vào chạng vạng, mưa đã ngừng từ lâu. Ngoài cửa sổ, ở phía đối diện, trên con phố trùng điệp mái cong, một vầng tà dương lơ lửng cuối con đường, mé ngược sáng của các tòa nhà hoàn toàn chìm vào bóng tối, chỉ còn lại những móc cong loạc choạc. Vết nước trên mặt đất phản chiếu lại bầu không như rắc phấn vàng, ánh sáng chảy xuống cửa khách đi3m, bị tiểu nhị dùng chổi quét ra vệ đường.
Mộ Lâm Giang vào nhà rửa mặt rửa tay trước, đến khi ra thấy Diệp Vân Chu vẫn còn tựa bên cửa sổ, bèn không kìm được hỏi: “Cảnh đẹp lắm à?”
“Các quán rượu bên này không nhiều, hoàng hôn tĩnh lặng sau cơn mưa quả thật khiến người ta say sưa.” Diệp Vân Chu cười nói.
“Ra là ta quấy rầy ngươi.” Mộ Lâm Giang nhếch khóe miệng.
“Quá lời rồi, chuyến này có thu hoạch gì không?” Diệp Vân Chu quay lại hỏi.
Thần sắc Mộ Lâm Giang thoáng căng thẳng: “Ta điều tra hai ngày nay, nơi đó ngoài đất hoang thì không có gì, nhưng bến tàu đoạn giáp nội thành lại tăng cường phòng ngự, mà khoảng cách từ đó tới núi Kình Lôi cũng rất thú vị. Nếu nối liền ba vị trí đó trên bản đồ, có thể khoanh vùng núi Kình Lôi với phạm vi nhỏ nhất.”
Diệp Vân Chu vốn định hỏi làm thế nào, nhưng nghĩ lại, trống huơ trống hoác, không phải chứng tỏ Ưng Hiên Dương muốn dọn trống đất để hoàn thành việc gì đó sao?
“Không phải ngươi nói muốn tới Kình Lôi sơn à, mai ta đi cùng ngươi.” Mộ Lâm Giang đổi đề tài.
“Ta muốn chờ một người.” Diệp Vân Chu nói, càng đến gần núi Kình Lôi, y càng có linh cảm chẳng lành. Nếu không làm mọi việc xong xuôi, y không thể nào nhẹ nhõm lên núi.
“Chờ ai?” Mộ Lâm Giang khó hiểu, lấy một vò rượu từ trong túi càn khôn ném sang, “Hừ, hai ngày nay ngươi chưa một lần tới tìm ta, xem ra đã có tính toán của mình.”
“Muốn cho ngươi một niềm vui bất ngờ á.” Diệp Vân Chu tiếp lấy vò rượu, trêu chọc, “Tuy rằng cũng có thể sẽ biến kinh ngạc thành kinh hãi.”
“Không bật mí một chút?” Mộ Lâm Giang nhướng mày, “Vậy ta đi hỏi Ân Tư.”
“Ta rót thuốc mê cho y rồi, y cùng một giuộc với ta.” Diệp Vân Chu trích lời Ưng Hiên Dương, mở nắp dán vò rượu, một làn hương rượu mát lạnh tức thì ập lên, “Không ngờ ngươi không uống rượu mà tiêu chuẩn cũng không tệ lắm, mua ở quán nào đây?”
Diệp Vân Chu vẫy vẫy tay sau lưng, Mộ Lâm Giang bất đắc dĩ đứng dậy đưa cho y một cái chén. Diệp Vân Chu tự rót tự uống hết sức thích ý, Mộ Lâm Giang càng nhìn càng thấy quái, cảnh giác nói: “Tâm trạng ngươi tốt ghê.”
“Đúng đấy.” Diệp Vân Chu dứt khoát thừa nhận, “Bình thường khi ta nghiêm túc tạo ra cơ hội cho người khác lựa chọn, đáp án của họ sẽ không ngoài dự đoán của ta.”
“Vậy thì quá nhạt nhẽo.” Mộ Lâm Giang lắc đầu, khó mà tán đồng được.
“Thú vui cao cấp của ngươi người bình thường cũng không hiểu nổi.” Diệp Vân Chu cười hai tiếng, xoay chén sang chỗ chưa dính miệng đưa đến bên môi Mộ Lâm Giang, “Nếm thử xem?”
Mộ Lâm Giang ngửa đầu ra sau, thực sự không quen việc ăn không ngồi rồi bón lên tận miệng như thế. Bèn nhận chén nhấp nhẹ, vị cay nổ bung trong khoang miệng, thiêu đốt từ yết hầu xuống tới dạ dày.
Lông mày hắn nhăn lại một cục, vội vàng trả chén lại cho Diệp Vân Chu, chợt thấy y nhìn chăm chăm xuống dưới lầu, còn nở một nụ cười ôn tồn lễ độ.
Mộ Lâm Giang cũng tiến lên một bước tới gần cửa sổ, trông xuống dưới. Khách đi3m này xây ở cuối con phố, một vị trí hẻo lánh và thanh tịnh, cách xa trung tâm huyên náo, lúc này lại là giờ cơm chiều, trước cửa chỉ có một người. Hắn đứng trên nền gạch xanh ươn ướt, chắp tay sau lưng, đang ngẩng đầu nhìn lên trên lầu, trên mặt mang theo chút do dự và ưu sầu.
“Ưng Hiên… Ứm!” Mắt Mộ Lâm Giang thoáng chốc lạnh lùng, còn chưa kêu tên xong đã bị Diệp Vân Chu dùng một tay bịt kín miệng.
“Suỵt, đừng vạch trần thân phận nhau.” Diệp Vân Chu thấp giọng, y vốn tưởng phải đợi ba ngày, ai ngờ Ưng Hiên Dương giác ngộ nhanh như thế.
“Chuyện gì xảy ra?” Mộ Lâm Giang ngoảnh đầu rời khỏi chỗ cửa sổ, chất vấn Diệp Vân Chu, “Ngươi bàn giao dịch gì với hắn?”
“Nói là giao dịch thì tổn thương tình cảm quá.” Diệp Vân Chu vô tội nói, “Ta phải dùng cả tình cảm lẫn sự thật (3) mới thuyết phục được hắn đến gặp người đấy.”
(3) Gốc là 动之以情, 晓之以理 (động chi dĩ tình hiểu chi dĩ lý): dùng tình cảm để đả động người khác và dùng thực tế để làm họ hiểu. Xuất xứ từ “Hồ Tuyết Nham toàn tập: Bình bộ thanh vân”.
“Ngươi tìm được hắn từ bao giờ?” Mộ Lâm Giang không yên tâm hỏi đến cùng, “Sao không nói cho ta trước? Nhỡ hắn gây bất lợi cho ngươi thì sao?”
“Mục đích đã đạt được, đừng tính toán nhiều làm gì.” Diệp Vân Chu tránh nặng tìm nhẹ đi ra mở cửa. Mộ Lâm Giang cũng mau chóng đi theo, đối diện với khuôn mặt bình tĩnh ngoài cửa của Ưng Hiên Dương lại kéo Diệp Vân Chu ra sau, Ân Tư thì im hơi lặng tiếng xuất hiện từ cái bóng sau cửa.
“Mộ cung chủ, ta biết kế hoạch của mình đã bại lộ quá nhiều.” Ưng Hiên Dương tự vào phòng, “Trước hết ta phải làm rõ, ta không mang Vĩnh Trú Đăng đến, bắt ta không có tác dụng. Ngoài ra ta cũng định thay đổi phương hướng một chút, ta có thể đưa một bộ phận trận đồ trung tâm cho ngươi. Ta chỉ cho ngươi một tháng, nếu ngươi không đoán ra bố cục hoàn chỉnh của ta, không có được phương án tối ưu hơn ta, vậy ta chắc chắn sẽ không ngại tự hoàn thành.”
Mộ Lâm Giang đứng trong phòng, chờ hắn lưu loát nói xong hết, mới phức tạp lên tiếng: “Tại sao không nhìn ta mà nói, Ưng Hiên Dương.”
“… Ngươi biết không? Mỗi lần ta nhìn vào mắt ngươi, ta luôn lơ đễnh nhớ đến Thiền Y.” Ưng Hiên Dương cụp mắt, “Cho dù ta đã dùng linh lực chống chọi lại, ảnh hưởng của nó cũng không biến khỏi đầu ta.”
Ân Tư ở góc phòng liếc nhìn Mộ Lâm Giang đang cúi đầu, hiếm hoi mà lạnh lùng chen vào: “Tu vi Đại Thừa của ngươi là giả? Nếu cung chủ không chủ động nhằm vào, ta sẽ không bị ảnh hưởng.”
“Vậy Mộ Lâm Giang tin tưởng ngươi và ta được bao nhiêu? Mộ Lâm Giang, ngươi biết ta không buông bỏ được, lại còn dùng Minh Đồng k1ch thích ta.” Ưng Hiên Dương nắm chặt song quyền, oán hận trừng Mộ Lâm Giang, “Tại sao Diệp Vân Chu luôn là ngoại lệ? Chỉ vì ngươi yêu từ cái nhìn đầu tiên?”
Diệp Vân Chu đứng bên cạnh đằng hắng một tiếng: “Đúng thế thì sao? Đạo lữ không được có chút đặc quyền à?”
Sự bối rối xẹt qua trong mắt Mộ Lâm Giang, hắn thở dài buông lơi, cất tiếng trước khi Diệp Vân Chu thổi bùng lửa chiến: “Hôm nay ta thành thật với các ngươi vậy, ta không thể kiểm soát hoàn toàn Minh Đồng. Ta tưởng rằng ít nhất đạt đến tu vi như các ngươi sẽ không đến nỗi bị Minh Đồng tác động. Minh Đồng không phải công pháp hoàn mỹ gì, nhiều năm qua ta vẫn giấu, là bởi không muốn khiến nhược điểm trí mạng này bị kẻ khác biết.”
Diệp Vân Chu thấy chính hắn đã thẳng thắn rồi, bèn lắc đầu bổ sung: “Đừng ghen tị với ta, gan ta lớn sẵn, không liên quan đến hắn.”
Ưng Hiên Dương ngẩn ra một lát, ngắc nga ngắc ngứ nói: “Ta phản bội ngươi, giờ ngươi còn nói cho ta? Ngươi thực sự… làm việc theo cảm tính.”
“Ta trước nay vẫn làm việc theo cảm tính, cho nên Tịch Tiêu cung mới cần một điện chủ lí trí.” Mộ Lâm Giang quay người đến bên bàn, vỗ nó một cái, một chồng công văn và hợp đồng hiện lên, “Tới cũng tới rồi, đống này là công văn Giản ty chủ đã sắp xếp lại chờ ngươi kí tên. Trước khi phản bội phải bàn giao công vụ chứ, đừng để người dưới phải chùi mông cho ngươi; làm điện chủ mấy trăm năm, chút đạo đức này cũng không có à?”
Khóe miệng Ưng Hiên Dương giần giật, không biết nên khóc hay nên cười.
“Đưa trận đồ cho ta, ta mà không vượt qua ngươi ở thuật trận thì còn mặt mũi nào xưng hùng một phương nữa.” Mộ Lâm Giang ném một cây bút lông lên bàn, nhường chỗ, đoạn không mặn không nhạt hỏi, “Đúng rồi, có phải Tịch Tiêu cung có luật ai phản bội phải phạt ba trăm roi không?”
Ưng Hiên Dương lấy một ngọc giản quẳng cho Mộ Lâm Giang: “Ngươi muốn đánh thì đánh đi, ta sẽ không đánh trả, coi như bù cho đơn từ chức.”
“Ta không duyệt.” Mộ Lâm Giang cười khẩy một tiếng, “Trước khi hình phạt được gửi xuống thì kí cho xong công văn đi, cần bàn giao gì thì bàn giao với Giản ty chủ, đơn từ chức viết nghiêm chỉnh một ngàn chữ, xong hẵng đến tìm ta.”
Hắn không để Ưng Hiên Dương kịp phản ứng, cứ thế đóng sầm cửa ra ngoài. Diệp Vân Chu đuổi theo sau, rảo bước trong màn đêm đen cùng hắn cả một con phố mới dừng lại.
Mộ Lâm Giang ngửa đầu thở dài một hơi, nói với Diệp Vân Chu: “Ta không phải một cung chủ tốt, công thì không chấp pháp được công bình, tư thì không báo thù được cho ngươi. Ta quá để cảm xúc lấn át, kết quả là chẳng có gì tốt đẹp, ta nợ ngươi rất nhiều, xin lỗi.”
“Nên ngươi mới cần một điện chủ lí trí.” Diệp Vân Chu thuận thế nói tiếp, “Ngươi xem ta thế nào?”
Tác giả có lời muốn nói: Không có gì bất ngờ, chương tiếp sẽ bắt đầu hồi tưởng trước khi quyết chiến. Làm cho Diệp công tử trước, Diệp công tử nhìn cái là biết không có quá khứ bình thường nổi, báo động trước một chút, đọc xong đừng đánh tôi. _(:з” ∠)_
Shikki: Ô mai ca chương này làm từ tháng 1 đến tháng 6 năm 2023.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT