Trường Sinh Hỏa không thấy tăm tích, Diệp Vân Chu thoáng trầm ngâm: “Xem ra Yểm Ma Chủ bám lên người Kiều Tâm Nguyệt quả nhiên là để mượn dùng thân phận lén đánh cắp chìa khóa, nhưng gã sẽ giấu ở đâu nhỉ…”
Mộ Lâm Giang nói: “Trường Sinh Hỏa không ổn định, không dễ khống chế. Để che đậy việc mình giành được Trường Sinh Hỏa Yến Tình tiên tử đã dùng cách thức ổn thỏa nhất – tìm một người làm vật chứa, rồi khóa chặt ý thức hắn để giam cầm. Yểm Ma Chủ chắc chắn cũng sẽ chọn biện pháp này, gã trù tính trong bóng tối đã lâu, thỏ khôn có ba hang, nếu gã đã phong ấn chặt và giấu kín Trường Sinh Hỏa đi, trong thời gian ngắn chỉ sợ chúng ta khó mà tìm được.”
“Nếu với ngươi còn khó khăn như thế, vậy Ưng Hiên Dương cũng phải khó y hệt. Chẳng qua nếu Yểm Ma Chủ vẫn còn tàn hồn phân tán bên ngoài, thì Trường Sinh Hỏa nhất định là vật trong túi gã.” Diệp Vân Chu nói.
“Có một chìa khóa thì chỉ là phiền toái nhỏ, hãy còn chưa đe dọa được tam đô.” Mộ Lâm Giang ôm đàn đứng dậy, trầm giọng, “Hiện giờ ta và Ưng Hiên Dương mỗi người đều nắm giữ Dẫn Mộ Thạch và Vĩnh Trú Đăng trong tay. Theo kiến giải của Ưng Hiên Dương, ngày mở phong ấn Thường Hi cũng sẽ là ngày Yểm Ma Chủ một lần nữa hiện thế, ta tất phải phái lực lượng hùng hậu canh giữ núi Kình Lôi, cố hết sức để tàn hồn cùng Ưng Hiên Dương bên ngoài không có cơ hội lên núi, tránh để Yểm Ma Chủ đoạt được cả ba chiếc chìa khóa.”
“Ta vẫn còn khó hiểu, Ưng Hiên Dương muốn chìa khóa làm gì?” Diệp Vân Chu cứ đau đáu mục đích của Ưng Hiên Dương, “Nếu chúng ta không tìm được Trường Sinh Hỏa, cũng không cho hắn Dẫn Mộ Thạch, thì sẽ có ảnh hưởng gì với hắn? Chẳng lẽ đến lúc giải trừ phong ấn, hắn sẽ tự đến Kình Lôi sơn ngọc đá cùng vỡ à?”
“Y Vô Hoạn khăng khăng muốn ta ở lại mấy ngày chờ hắn chế thuốc, sau đó chúng ta sẽ về Tịch Tiêu cung… Biết đâu Ưng Hiên Dương sẽ để lại dấu vết.” Mộ Lâm Giang thở thật dài một hơi, trong mắt lóe lên chút hi vọng cố chấp, “Ta đi thông khí đây.”
“Đây là phòng ngươi, sắc trời đã tối, muốn ta quay lại à?” Mộ Lâm Giang đi tới cửa, nghiêng đầu cười hỏi.
Diệp Vân Chu cố ý nói: “Ngủ cùng giường hết rồi còn phân phòng cái gì.”
“Ha, cẩn thận một chút, đừng dùng Sấm Ngôn Lục bừa bãi.” Mộ Lâm Giang mắt điếc tai ngơ, dặn một câu rồi đóng cửa rời đi.
Trong viện chẳng bao lâu đã vang lên tiếng đàn du dương êm ả. Song cửa sổ nhiễm ánh hoàng hôn, Diệp Vân Chu nghe một lát, trong bụng khen một câu, Mộ Lâm Giang quả không hổ đã về hưu ba trăm năm, cầm kì thi họa ra hình ra dáng thật. Tiếp đó bèn quẳng một tấm phù Cách Âm lên cửa sổ, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Sấm Ngôn Lục, hiếm thấy mà thận trọng.
Căn cứ vào nghiên cứu của y, chuyện gì dính dáng càng rộng hỏi tới càng nguy hiểm, vậy nhất định phải thu hẹp phạm vi vấn đề đến nhỏ nhất có thể, để nó không có liên quan trực tiếp đến những người khác.
Diệp Vân Chu suy sâu tính kĩ một hồi lâu. Hiện nay y và Mộ Lâm Giang coi như đang lâm vào bế tắc, Trường Sinh Hỏa tìm không được, Ưng Hiên Dương tìm chẳng thấy, muốn có manh mối nhất thiết phải mở lối mới. Cảm giác bất lực vì tu vi đã đè nén y lâu ngày, song y vẫn chưa từng buông nghi vấn, một lần nữa nhắc tới.
Diệp Vân Chu hít sâu, tay phải nắm chặt quyển trục Sấm Ngôn Lục, ngưng thần hỏi: “Khí Đạo Vấn Tình”, có ý nghĩa gì?
Tiếng nói vừa dứt, Diệp Vân Chu chỉ thấy một cơn choáng váng, rồi lập tức lấy ra bình thuốc từ dưới gối, dốc hai viên nuốt xuống bảo vệ tâm mạch bổ sung linh lực. Tiêu hao của câu hỏi này vẫn chưa vượt quá dự đoán của Diệp Vân Chu, y thầm thả lỏng một chút, nhìn về phía quyển trục, phát hiện trên đó chỉ có hai chữ ngắn gọn: Sấm ngôn (Lời sấm).
Không phải thế giới trong sách hay vũ trụ song song gì đó nhạt nhẽo, mà giống như tên của pháp bảo này, Sấm Ngôn.
Diệp Vân Chu sững sờ, nhìn trân trân một chốc, rồi nhẹ nhàng phẩy một cái xóa chữ trên quyển trục đi. Đầu óc y dưới tác động của hai chữ này lại dâng lên gợn sóng, điểm không hợp lí vẫn luôn chưa thể chú ý tới lờ mờ nổi lên trong não.
Nếu nguyên tác là báo hiệu nào đó, là hướng đi vốn có của thế giới này, vậy ngay lúc bắt đầu y đã phá hỏng quỹ đạo vận mệnh của “Diệp Vân Chu” cùng những người khác. Bản sấm ngôn chưa thể thực thi này, có thể gợi mở cho y điều gì?
Diệp Vân Chu khép Sấm Ngôn Lục lại, thuận tay cất vào túi càn khôn của mình. Đoạn đi lên trước xé phù Cách Âm mở cửa sổ ra, tiếng cầm u tĩnh truyền tới từ nơi không xa, Mộ Lâm Giang đang ngồi trên lan can hành lang uốn khúc, đàn đặt ngang lên đùi, có vẻ tùy tính hững hờ vô tư lự.
Diệp Vân Chu đặt khuỷu tay lên cửa sổ chống cằm nhìn một lúc lâu, một ý nghĩ càng lúc càng hoàn thiện rõ ràng. Cuốn sách khiến y tiến vào Thương Mân giới kia, bên trong dính líu quan hệ với nhân vật chính “Diệp Vân Chu” đều là các nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn của tam đô, như cung chủ Mộ Lâm Giang, thành chủ Hoắc Phong Đình, thần y Y Vô Hoạn, môn chủ Phù Tinh chân nhân vân vân, nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại, sẽ tức khắc phát hiện điểm then chốt hoàn toàn không ăn khớp.
Sư huynh đồng môn của “Diệp Vân Chu”, Hà Tự Phi.
Một người trẻ tuổi Kim Đan kì, không quyền không thế không chút bối cảnh, sao có thể dây dưa mập mờ với nhân vật chính trong nguyên tác? Nếu nguyên tác chỉ là một quyển tiểu thuyết không cần logic, chỉ kéo ra một sợi dây ghép đôi tại chỗ sư huynh đệ thanh mai trúc mã, vậy thì không có gì đáng chê. Nhưng giờ Diệp Vân Chu đang ở ngay trong thế giới chân thực đến không thể chân thực hơn này, không thể không cẩn trọng ứng phó với mỗi gợi ý có khả năng là điểm mấu chốt.
Mộ Lâm Giang nghiêng đầu cười, vặn eo xoay người, chân dài nhấc lên, mang theo vạt áo phất phơ băng qua từ ngoài lan can. Đoạn thu cầm, đến bên cửa sổ khoanh tay dựa vào: “Báu vật đáng giá nhất của ta không phải là ngươi sao?”
Diệp Vân Chu: “…”
Diệp Vân Chu thương lượng: “Chúng ta có thể ngừng trận chiến ân ái quê mùa sến súa này không?”
Mộ Lâm Giang chuyển đổi giữa đàng hoàng và không đàng hoàng vô cùng nước chảy mây trôi, tự nhiên nói: “Nghĩ ra gì rồi?”
“Ta chọn được một người.” Diệp Vân Chu cau chặt mày, “Hà Tự Phi.”
Mộ Lâm Giang phản ứng rất nhanh, thoáng nghĩ là hiểu: “Yểm Ma Chủ từng bám vào người ngươi, vì cớ gì? Là muốn lợi dụng quan hệ của Phù Tinh chân nhân, hay là giấu Trường Sinh Hỏa lên người Hà Tự Phi? Hừm, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, lại nói các ngươi còn từng có hôn ước, Yểm Ma Chủ muốn dùng chiêu này trói chặt gã?”
“Ngươi không đề cập đến, ta cũng một mực không hỏi, nhưng nếu bây giờ ngươi đã nhắc tới, ta cũng sẽ vào thẳng vấn đề.” Mộ Lâm Giang dịch một bước chắn trước cửa sổ, “Ngươi bị Yểm Ma Chủ bám thân từ bao giờ? Lại từ khi nào thoát khỏi khống chế? Quê quán ở đâu, có còn gia đình thân thích? Ta từng điều tra về ngươi, nhưng chỉ có thông tin ba năm trước ngươi được Phù Tinh chân nhân mang về môn phái; ba năm này hẳn đều là Yểm Ma Chủ thao túng cơ thể ngươi nhỉ? Vậy trước đó ngươi đang làm gì?”
Ngay cả Diệp Vân Chu cũng nhất thời khó có thể bịa ra lời nói dối không có sơ hở, huống hồ y không muốn lừa Mộ Lâm Giang nữa. Nhưng y cũng không thể nói thật, thế nên miệng mở ra cả buổi, cuối cùng chỉ ừ à mấy tiếng qua loa lấy lệ, chột dạ lui ra sau hai bước, cười ngượng: “Ta đã sớm không còn người nhà. Ai mà không có lịch sử đen tối không muốn nói đến chứ, quá khứ của ta không liên can gì đến manh mối, coi như ta nợ ngươi một lần đi, đừng hỏi nữa.”
Mộ Lâm Giang lộ vẻ bất mãn rõ ràng, duỗi tay nhấc vạt áo, tay trái vịn khung, nâng đùi phải giẫm lên bậu cửa. Đuôi lông mày Diệp Vân Chu run lên, ngăn cản: “Đi cửa chính được không? Đường đường cung chủ Tịch Tiêu cung…”
Y còn chưa nói hết, Mộ Lâm Giang đã gọn ghẽ nhảy vào, vạt áo và ngọn tóc nhanh nhẹn nâng lên hạ xuống. Diệp Vân Chu ngừng lời, trước bước chân tới gần của Mộ Lâm Giang đành bất đắc dĩ giơ tay: “Được rồi, thật ra ta ở rất xa, hoàn toàn không có liên quan gì đến Tĩnh Vi môn hay hải vực tam đô, vừa định thần lại chúng ta đã ở Tịch Tiêu cung rồi.”
Mộ Lâm Giang ngẩn ra, sau đó hơi cáu: “Ta cho ngươi một cơ hội nữa.”
“Là thật đấy.” Diệp Vân Chu nghiêm mặt nói, “Nếu trong đoạn vừa rồi có một câu không thật thì Mộ Lâm Giang không có chức cung chủ mà làm nữa.”
Mộ Lâm Giang: “…”
Mộ Lâm Giang gật gù: “Ta không nên có hi vọng gì vào ngươi! Thế ngươi định bao giờ gia tăng chi tiết đoạn văn này đến năm trăm chữ trở lên?”
Diệp Vân Chu cười tỏa nắng một cách vô tội: “Khi nào ngươi sẵn lòng kể quá khứ của ngươi cho ta.”
Mộ Lâm Giang ngẫm nghĩ, rồi quyết tâm, đi đến bên bàn rót một ly trà nóng, chuẩn bị cảm xúc của mình một lượt, trầm trọng nói: “Ta đây sẽ nói cho ngươi ngay bây giờ.”
Nụ cười của Diệp Vân Chu tức khắc cứng lại. Y còn nhớ rõ dáng vẻ căm ghét và sát khí lẫn lộn trước kia khi Mộ Lâm Giang nhắc đến người khiến hắn sở hữu Minh Đồng, có quá khứ có quên như vậy, y còn tưởng Mộ Lâm Giang sẽ không thể nào dễ dàng nói thẳng toàn bộ như thế.
“Hơ, nếu không phải chuyện tốt đẹp gì thì không nói cũng được.” Diệp Vân Chu khuyên nhủ.
“Đó là khoảng thời gian đen tối nhất đời ta.” Mộ Lâm Giang cầm chén trà liếc xéo y, “Ngươi nghe xong là phải chịu trách nhiệm.”
Diệp Vân Chu mím môi do dự một chút, vẫn ép lòng hiếu kì nghiêm trọng xuống: “Không phải ta cố tình giấu ngươi, thật sự là không biết mở lời thế nào. Như vậy đi, khi nào phong ấn Thường Hi tháo bỏ, nếu ngươi ta vẫn còn mạng, thì lại hẹn thắp nến tâm sự thâu đếm được không?”
Mộ Lâm Giang nguýt y một cái, miễn cưỡng nói: “Một lời đã định.”
“Một lời đã định.” Diệp Vân Chu nhìn nước trà mờ mịt hơi nóng, “… Đen tối là đen tối bao nhiêu?”
Trong mắt Mộ Lâm Giang tràn ngập nỗi hối hận vì sự dung túng quá mức của mình. Diệp Vân Chu như một con mèo không bao giờ biết sợ, hắn chỉ cần lui một bước, Diệp Vân Chu trái lại sẽ bắt kịp cho hắn một vuốt. Hắn nâng chén hớp một ngụm trà, nhẹ giọng nói: “Nghe xong sẽ gặp ác mộng.”
Diệp Vân Chu bị vẻ mặt Mộ Lâm Giang khiến cho cồn cào ruột gan, muốn biết mà không được biết ngay. Y dạo bước một vòng trong phòng mới bình tâm lại, nghiêm túc nói: “Vẫn nên về chủ đề chính đi, ta cho rằng Hà Tự Phi có hiềm nghi rất lớn, ngươi có cách nào điều tra mà không bị gã phát hiện không?”
Mộ Lâm Giang lắc đầu: “Ta chỉ biết đến phương pháp lấy người làm vật chủ này thôi, cụ thể thế nào phải gặp mới nói được.”
“Lần trước ngươi gặp gã không phát giác ra điểm gì đặc biệt à?” Diệp Vân Chu lại không sợ chết nhắc đến nợ cũ.
Mộ Lâm Giang quả nhiên nhăn chặt mày, không vui nói: “Hừ, ranh con chỉ biết đến cái lợi trước mắt, nào có chỗ gì đặc biệt.”
“Vậy ta cứ đến thẳng Tĩnh Vi môn một chuyến, bỏ thuốc Hà Tự Phi rồi trói đi, có Trường Sinh Hỏa thì lấy, không có thì ném gã về núi là được.” Diệp Vân Chu xoa tay hầm hè, nóng lòng muốn thử.
“Chỗ nào nhịn lâu quá?” Diệp Vân Chu hỏi lại theo phản xạ.
Hai mắt Mộ Lâm Giang híp lại, im bặt không nói.
“Khụ.” Diệp Vân Chu đằng hắng một tiếng, “Ta đã rất quan tâm đ ến cảm nhận của ngươi rồi đấy, nếu không cứ làm theo phong cách của ta, ngươi sẽ lại nói là chơi đùa tình cảm. Ài, làm việc với người tốt không hưởng thụ được sung sướng gì hết.”
“Mai đi.” Mộ Lâm Giang nói, “Khi nào Y Vô Hoạn châm xong, ta cùng ngươi về Tĩnh Vi môn.”
Diệp Vân Chu chán vô cùng cái lí do trì hoãn quang minh chính đại này, đoạn ngẫm nghĩ, thuyết phục: “Ngộ nhỡ Trường Sinh Hỏa nằm trên người Hà Tự Phi, ai biết Yểm Ma Chủ có thể để lại hậu chiêu gì, ví dụ như vừa lấy lửa Hà Tự Phi sẽ tức thì nổ tung tại chỗ. Còn nếu ngươi đến trực tiếp Tĩnh Vi môn, Phù Tinh chân nhân biết mục đích của ngươi, giữa đồ đệ hắn và Trường Sinh Hỏa, hắn sẽ chọn gì? Đáp án không cần nói cũng biết, ngươi thế là tự đặt chướng ngại vật cho mình. Coi như vì tam đô đi, Hà Tự Phi chịu một chút nguy hiểm, thậm chí hi sinh cũng đáng.”
Mộ Lâm Giang không lên tiếng, vẫn đang xoay chén trà.
“Vả lại ngươi cũng không có thiện cảm gì với Hà Tự Phi nhỉ. Thuật pháp của Yểm Ma Chủ là giả, nhưng tình nghĩa đồng môn ba năm, há có thể nói quên là quên? Mặc dù ta không nhớ gì, nhưng gã thì nhớ tường tận lắm, lần trước Phù Tinh chân nhân còn bảo gã muốn xin lỗi ta kìa, đủ thấy rõ là ngày nhớ đêm mong ta nhỉ.” Diệp Vân Chu ỷ vào cạnh bàn, chỉ sợ thiên hạ không loạn mà than thở.
Mộ Lâm Giang cuối cùng cũng nhấc mí mắt nhìn y: “Thứ nhất, nếu Yểm Ma Chủ có để lại hậu chiêu, ta ứng phó cẩn thận là được, nhóc con kia vô tội, không đáng vì thế mà chết không rõ ràng; dù ta không có thiện cảm sâu nặng gì với gã, nhưng cũng không phải người công báo tư thù. Thứ hai, nếu sự tình thật sự đến nước đòi hỏi lựa chọn, ta không cần Trường Sinh Hỏa, bảo Phù Tinh chân nhân coi chừng Yểm Ma Chủ, bảo vệ tốt gã là được. Cuối cùng, ai cũng có thể hi sinh vì tam đô, miễn là người đó cam tâm tình nguyện, nhưng bất kì ai cũng không thể bị hi sinh vì người khác, miễn bàn đến chính nghĩa hay tư dục, kiểu lợi dụng này không có ý nghĩa, ngươi không nên mạ vàng cho nó.”
Diệp Vân Chu bị đổ xuống đầu một xô thuyết giáo, lại là cảm giác thất bại quen thuộc. Y hừ mũi: “Vậy Túc Tiêu vệ của ngươi chẳng lẽ chưa bao giờ hi sinh vì ngươi?”
“Mặc dù đích xác từng có thương vong, song khi đó họ cũng tỉnh táo và tự nguyện.” Mộ Lâm Giang lí trí nói, “Túc Tiêu vệ chính là chức vị đòi hỏi phải vượt núi đao qua biển lửa, ta cũng cho họ đền đáp xứng đáng, ngươi đừng đánh tráo khái niệm.”
“… Được rồi, ta nhận thua.” Diệp Vân Chu ngửa đầu thở ra một hơi, “Ngươi muốn đi thì cứ đi.”
“Ngươi… không cảm thấy Tĩnh Vi môn là nhà của ngươi ư?” Mộ Lâm Giang chú ý tới ngôn từ xa cách mấy lần của y, hỏi.
“Nơi đó tính gì là nhà, ta chẳng thân thiết gì với Tĩnh Vi môn.” Diệp Vân Chu nói một cách đương nhiên.
Diệp Vân Chu trái lại dừng một chút. Thật ra y không có ý niệm về “nhà” lắm, bất động sản y từng sở hữu có rất nhiều, từ chung cư trong thành phố lớn đến làng du lịch trên hải đảo, nếu “nhà” là chỉ bất động sản đứng tên, vậy đến chính y cũng không nhớ rõ.
“Trước kia ta rất giàu.” Diệp Vân Chu trung thực nói, “Tuy bây giờ cũng không tệ, nhưng dù thế nào vàng cũng sẽ phát sáng mà (1).”
(1) Dù thế nào vàng cũng sẽ phát sáng: nôm na là có tài năng thì kiểu gì cũng thành công.
Mộ Lâm Giang hơ hơ mấy tiếng với câu mèo khen mèo dài đuôi của Diệp Vân Chu.
“Ta sẽ mua một căn nhà ở thành Hà Hoang.” Diệp Vân Chu ra quyết định, “Không biết giá nhà thủ phủ các ngươi thế nào, khế nhà khế đất đều đứng tên ta, thì coi như nhà của ta ở Tịch Tiêu cung.”
Chẳng biết tại sao Mộ Lâm Giang lại chợt xúc động bứt rứt, trịnh trọng nói: “Khi nào chuyện phong ấn chấm dứt, chúng ta cùng đi chọn?”
Câu hứa này vốn nên khiến người ta cảm động, song Diệp Vân Chu lại có phần ghét bỏ phẩy phẩy tay áo, phức tạp nói: “Ngươi cứ nhất định phải thuận miệng cắm cờ cho ta à, trước đại chiến đừng có hứa hẹn bừa bãi!”
Mộ Lâm Giang không để bụng, cười đứng dậy: “Đừng hoảng, còn hơn một tháng cơ mà.”
Diệp Vân Chu hỏi: “Ngươi định về?”
“Đi tắm.” Mộ Lâm Giang chỉ sang cách vách, “Hôm nay không muốn về.”
Diệp Vân Chu nghiêng mắt, không trả lời. Đến khi Mộ Lâm Giang mặc áo ngủ đi ra, y cũng suy nghĩ miên man ngâm một lát, lúc ra ngoài thì nhận ra còn lâu mới đến giờ ngủ theo thói quen của y.
Mộ Lâm Giang tựa vào giường, cầm cuốn sách đọc chậm rì rì. Diệp Vân Chu ngồi bên bàn lướt ảnh mây chiếc nhẫn phóng ra một lúc, xem xem gần đây có tin tức quan trọng gì không. Tốc độ lật trang người-lớn-tuổi kia của Mộ Lâm Giang làm y liên tục ngoái đầu lại, không nhịn được thu ảnh mây bò lên giường, hỏi: “Ngươi xem cái gì đấy?”
“Thoại bản.” Mộ Lâm Giang tùy ý chếch quyển sách đi một chút, bình tĩnh nói.
Diệp Vân Chu quét mắt nhìn một lượt, chỉ thấy gì đó mà lật chiếu cực lạc, nửa chữ cũng không trong sáng, vừa nhìn là biết không phải thứ gì đàng hoàng. Y đoạt lấy ném lên bàn, nghiêm túc nói: “Mộ cung chủ, có chút lý thú thượng lưu được không?”
Mộ Lâm Giang đưa tay mò về một bên gối, lấy ra cuốn “Chiết cành yếu lược”, trong sách còn kẹp một chiếc kẹp gắn xích bạc. Hắn ra vẻ chuẩn bị lật xem, Diệp Vân Chu trưng một biểu cảm phức tạp, lại lấy nhét về dưới gối, tắt đèn tinh thạch, buông màn: “Đừng đọc nữa, ngủ.”
“Bây giờ ngươi ngủ được à?” Trong bóng tối đen kịt, Mộ Lâm Giang cười hỏi.
Diệp Vân Chu nằm một chốc, thấy vô cùng gian nan: “Không ngủ được.”
“Dù sao cũng không ngủ được, sao không làm việc gì k1ch thích hơn?” Mộ Lâm Giang lờ đờ nói.
Toàn thân Diệp Vân Chu cứng đờ, nghiêng đầu nhìn Mộ Lâm Giang bên kia, hắn nằm hết sức ngay ngắn.
“Sao ngươi có thể dùng giọng điệu nhạt nhẽo quả dục như thế… nói về vấn đề lên giường.” Diệp Vân Chu dứt khoát xoay mình hiếu kì nhìn hắn chằm chằm, thò ra một tay từ trong chăn luồn vào chăn Mộ Lâm Giang, áp lên trái tim đập vững vàng của hắn, bất kể là ngữ khí hay nhịp tim đều chứng minh lúc này hắn đang vô cùng bình tĩnh.
“Lớn tuổi rồi, không dễ hưng phấn như người trẻ tuổi các ngươi.” Mộ Lâm Giang chế nhạo, “Chỉ cần ngươi đồng ý, một câu thôi, ta sẽ lập tức cho ngươi phản ứng.”
“Nếu ta không đồng ý thì sao?” Diệp Vân Chu nổi hứng trêu đùa, bàn tay ấn trên ngực hắn giật giật, chợt chui vào vạt áo, vuốt v e một cách có thể coi là nhẹ nhàng. Xúc cảm có chút mềm mại, y hơi dịch đến chỗ kia, dùng đầu ngón tay khẽ véo một cái, hỏi, “Đau không?”
“… Nếu ngươi hỏi vết thương, gần đây không phát tác.” Hô hấp của Mộ Lâm Giang nặng hơn một chút, nhưng vẫn còn trong phạm vi tự chủ được, “Diệp công tử, đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của đàn ông.”
“Lửa ta đốt tự ta dập?” Diệp Vân Chu cười tủm tỉm hỏi. Đôi mắt Mộ Lâm Giang trong bóng đêm chầm chậm sáng lên, quá trình này làm Diệp Vân Chu vừa đầy ngập thích thú lại vừa tăng cảm giác thành tựu qua trò đùa ác ôn. Y rút tay về, chống người, cả nửa người trên đều đè hết lên người Mộ Lâm Giang, hất tóc hắn, “Nãy ta đột nhiên nghĩ đến, nếu ta thực sự làm gì với ngươi, mai Y Vô Hoạn chẳng phải vừa bắt mạch là biết à. Cảm giác này quá khó chịu, cho nên vẫn dừng đi thôi.”
Mộ Lâm Giang nhìn chòng chọc Diệp Vân Chu, tay trái nâng lên nắm chặt, rồi vẫn hạ xuống, thấy Diệp Vân Chu nói cũng đúng, không thể làm gì khác hơn là chọn tha cho y. Diệp Vân Chu trêu xong thì vênh vang đắc ý nằm về, ngáp một cái chuẩn bị ngủ.
Y một đêm không mộng mị, ngủ đến khi trời sáng bảnh mắt mới tỉnh, Mộ Lâm Giang quả nhiên đã không ở trong phòng. Diệp Vân Chu xoa cổ ngồi dậy, thấy trên bàn có một tờ giấy, viết “Ta đi tìm Y Vô Hoạn”. Y rửa mặt thay quần áo xong, Mộ Lâm Giang vẫn chưa về.
“Thăm dò tình hình trước thời hạn một ngày thôi, ta cũng không lừa ngươi.” Diệp Vân Chu chỉnh trang xong xuôi, cầm một chiếc bút viết lên mặt sau của tờ giấy: Ta đi tìm Phù Tinh chân nhân.
Để lại mấy chữ này, Diệp Vân Chu nghênh ngang ra khỏi khách phòng, xuống núi, rời phủ, rồi mướn một chiếc hiên miện chạy thẳng tới Tĩnh Vi môn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT