Diệp Vân Chu đã đoán trước được khi mình gặp lại Mộ Lâm Giang có lẽ sẽ không nghênh đón một cuộc hòa đàm thân thiết hữu hảo, mặc dù Mộ Lâm Giang đã hiểu ý y, nhưng có khả năng vì để hả giận mà vẫn túm cổ áo y nổi trận lôi đình.

Nhưng Mộ Lâm Giang bây giờ lại không nhẹ không nặng qua quýt với y, trái lại làm lí do lí trấu gì của y cũng mất tác dụng.

“Cảnh Ngọc Tân chết, thực ra khá là đáng tiếc.” Diệp Vân Chu đổi hướng đối thoại.

Mộ Lâm Giang: “Xem ra ngươi còn muốn tiếp tục kề gối trường đàm (1) với gã.”(1) Kề gối trường đàm: nghĩa đen là kê sát gối nằm nói chuyện lâu, nghĩa bóng chỉ quan hệ thân mật giữa hai bên

“Ta đàm bao giờ!” Diệp Vân Chu cả giận.

Mộ Lâm Giang lại nói: “Nếu đến ánh mắt của gã ở bữa tiệc ta còn xem không hiểu, chẳng phải hổ danh ta dùng mắt kiếm sống.”

Diệp Vân Chu nghĩ thầm, cũng đúng, Cảnh Ngọc Tân chưa từng nghĩ y sẽ bán đứng gã, trong khoảnh khắc kia sự khó hiểu, phẫn nộ và thất vọng chắc chắn đều tràn ra rõ ràng. Y kiềm chế nét mặt, đính chính: “Ý định ban đầu của ta là để gã nhận tội ngay tại đó, sau đó giam lại, để khi Hoắc Phong Đình về Lăng Nhai, người nào dùng được thì dùng, người nào không tin được thì bắt Cảnh Ngọc Tân viết một bản cung khai, dựng chuyện cũng được mua chuộc cũng thế, tất cả đều xếp thành đồng đảng, mượn cớ này rửa sạch cấp cao thành Lăng Nhai.”

“A, ngươi là văn hầu của ta hay là quân sư của Hoắc Phong Đình?” Mộ Lâm Giang không nóng không lạnh quan sát y.

Diệp Vân Chu vuốt tóc mai, im lặng tự nhủ mình đáng lẽ không nên tự khiêng cái đòn này ra khoe hắn.



“Khụ, theo kế hoạch của Hoắc Phong Lâm, ngay khi Yểm Nhật đao đúc thành gã có thể cảm ứng trực tiếp được, triệu thần đao đến thẳng Xuân Hoa yến. Hiện giờ tuy Xuân Hoa yến vừa diễn ra kịch hay, nhưng đáng tiếc vai chính đã đổi người, nên gã hẳn phải đến ngay địa điểm sở tại của Dẫn Mộ Thạch.” Diệp Vân Chu nghiêm mặt, toan đứng đắn nói chút chính sự, “Ngươi đã xác định được Dẫn Mộ Thạch ở nơi nào chưa?”

Mộ Lâm Giang giơ tay chỉ một phương hướng, cảnh vật bên cạnh hai người phút chốc nối liền thành một đường mơ hồ, cực nhanh lui về phía sau: “Ngọn núi bọc kết giới bên ngoài trấn Lục Hợp, Dẫn Mộ Thạch chắc hẳn ở trong lòng núi.”

Diệp Vân Chu thoáng ngẩn ra: “Chính là chỗ đó? Quả núi gióng trống khua chiêng dựng tấm bia đá ‘không được đến gần’?”

“Không sai.” Mộ Lâm Giang khẳng định.

“… Biết thế lúc trước dành ra thêm chút thời gian điều tra, Dẫn Mộ Thạch có lẽ đã tới tay rồi.” Diệp Vân Chu chậc một tiếng, “Có điều như hiện tại cũng không tệ, đảm bảo hơn rất nhiều.”

“Đảm bảo?” Mộ Lâm Giang bỗng nhiên hết sức trào phúng “xùy” một tiếng, “Mới nãy ai vừa hai mắt tối sầm ngã xuống đất khóc, đến một câu cũng không nói lên được.”

Diệp Vân Chu xoa ấn đường, cải chính: “Ta không khóc! Đây chỉ là chút sai lầm nho nhỏ trong tính toán thôi.”

“Nhỏ? Nếu thuốc giải là giả thì sao? Nếu thành Lăng Nhai hạ kịch độc vừa phát tác là chết? Nếu Hoắc Phong Lâm phát điên, ngay từ đầu đã nghiêm hình tra khảo ngươi, ngươi có mấy phần bất khuất kiên cường không nôn ra sự thật?” Mộ Lâm Giang đột nhiên dừng trận pháp phù không giữa không trung, giơ tay phải lên định túm cổ áo Diệp Vân Chu, nhưng giây sau lại oán hận rũ xuống, ngữ khí không ghìm nổi xung động, “Ngươi muốn ta tán thưởng ngươi bản lĩnh phi thường, hùng tài đại lược, xoay chuyển được cả càn khôn?”

Diệp Vân Chu hít nông một hơi, y dầu gì vẫn không quen bị người khác ngấm ngầm phê bình, nhíu mày không vui nói: “Hoắc Phong Đình đã nhìn thấu bản chất của Hoắc Phong Lâm, gã là hạng người gì ta đã dám chắc, thuốc giải dù có là giả, cùng lắm thì nhờ y tu giải độc. Xuân Hoa yến có Thiên Thư quán chủ và một đám tùy tùng của thành Lăng Nhai, Cảnh Ngọc Tân sẽ càng không tùy tiện giết nhầm người.”

“Ngươi đúng là nắm hết trong lòng bàn tay.” Mộ Lâm Giang thấy y hoàn toàn không có ý phản tỉnh, buồn bực trong lòng tích tụ càng nhiều. Hắn không nén nổi cười khẩy, vung tay áo thả ra mấy con hạc giấy tra xét linh lực, lệnh chúng tiếp tục đuổi về hướng núi Tuyền Linh.

“Ngươi cũng phối hợp hành động của ta trong tiệc đấy thôi, ngươi còn muốn bắt ta làm gì?!” Diệp Vân Chu phiền muộn khẽ nói, “Cứ nhất định phải để ta cúi đầu xin lỗi ngươi à?”

“Ta chẳng lạ gì lời xin lỗi của ngươi!” Trong mắt Mộ Lâm Giang nổi lên vài sợi đen, chúng quấn quýt tụ lại nơi đồng tử tím sẫm, “Ngươi biết ta muốn gì ư? Có phải ngươi còn định nói ngươi khư khư cố chấp là vì ta?”

Diệp Vân Chu thoáng nghẹn họng, y không chỉ một lần khoác lác với người khác mình hiểu rõ tâm tư Mộ Lâm Giang, giờ Mộ Lâm Giang lại dùng chính những câu này giận dữ chất vấn y.

“Ngươi muốn bằng hữu, muốn không cần hạ thấp dù cũng có thể đi trên đường, muốn có thể mặc ý tự tại ra tay, muốn tam đô yên bình không sinh tai họa loạn thế…” Diệp Vân Chu nỗ lực kìm chế cảm xúc của mình, nét mặt ôn hòa nhìn hắn, “Ta giúp ngươi thuyết phục Ân Tư, giúp ngươi mời các đại môn phái, chỉ chờ Hoắc Phong Đình nắm giữ thành Lăng Nhai là có thể kiểm soát những lời đồn ác ý hãm hại ngươi, lại khiến Y Vô Hoạn về thành phụ tá, ân tình này tất có thể buộc hắn toàn lực chữa trị vết thương cũ của ngươi; tàn hồn cũng đã bại lộ, ngày sau hành động thế nào cũng phải chú ý cẩn thận, có thể tranh thủ cho ngươi đủ thời gian tìm kiếm Trường Sinh Hỏa, giải trừ phong ấn Thường Hi. Ta làm những việc đó, còn chưa thể gọi là hiểu ngươi hay sao? Không phải vì ai ta cũng có thể mạo hiểm như vậy.”

Cơn giận của Mộ Lâm Giang dần dần bình lặng xuống theo lời trần tình của Diệp Vân Chu, hóa thành một tiếng thở dài phức tạp.

“Ta đều hiểu, cho nên ta mới nóng giận với ngươi.” Mộ Lâm Giang nhẹ giọng nói, “Hai ngày đầu, ta từng hỏi Sấm Ngôn Lục, có phải ngươi lừa ta hay không.”

Diệp Vân Chu cười gượng: “Ta còn tưởng ngươi đoán được ngay từ đầu, thế Sấm Ngôn Lục trả lời ra sao? Ta nói nhiều như vậy, khó tránh khỏi vài câu không được thật lắm…”

“Ta không xem.” Mộ Lâm Giang ngắt lời y, “Ta chỉ hỏi, chứ không xem. Ta cảm thấy ta không nên bị một pháp bảo tiên đoán hạn chế, nếu nó nói ngươi lừa ta, ta có thể thực sự hận ngươi ư? Tin hay không, quyền lựa chọn là ở ta, cho nên ta chọn tin tưởng ngươi.”

Nụ cười của Diệp Vân Chu có hơi mất tự nhiên, sau đó y tựa như đã lấy một dũng khí cực đại, nghiêm nghị cam đoan: “Ta sẽ không lừa ngươi nữa.”

“Ngươi có lẽ sẽ không lừa ta nữa, nhưng nếu chỉ chuyển thành ép ta để ngươi dùng mạng làm tiền cược, vậy lời hứa này không có bất cứ tác dụng gì.” Mộ Lâm Giang ngưng mắt nhìn Diệp Vân Chu, khuôn mặt thiếu niên thanh tú, trong mắt đong đầy một sự ngoan cố làm hắn hết cách. Hắn kéo đề tài về phía trước, “Trong rất nhiều nguyện vọng của ta, ngươi đặt mình ở chỗ nào?”

Diệp Vân Chu nhất thời không phản ứng kịp ý tứ của Mộ Lâm Giang, giần giật khóe miệng, đáy lòng lại chạy trước dâng lên một cơn hồi hộp.

“Nếu lạc thú và đam mê của ngươi là đùa bỡn nhân tâm, giành được chiến thắng trong gang tấc, ta e mình không phụng bồi nổi. Nếu ngựa ngươi mất vó mà tính sai một bước, sợ rằng lúc hạ táng ngươi đến lập bia ta cũng không biết nên viết thân phận gì cho phải.” Mộ Lâm Giang trào phúng quay đầu đi, “Ta đã vô tư nhiều lần lắm, nên bây giờ cũng muốn ích kỉ một chút.”

Tâm trạng Diệp Vân Chu rúng động, viễn cảnh trong lời Mộ Lâm Giang vô cùng chân thực, y vốn dĩ rất hài lòng với kế hoạch của mình, y cho rằng đây hẳn chính là thật lòng thật dạ, song đến giờ mới phát giác sự lí giải của y về Mộ Lâm Giang trước sau vẫn thiếu một phần.

“Ta mệt mỏi lắm, kể từ khi có Minh Đồng, dường như ta chỉ còn lại Minh Đồng; nhưng ta không phải sắt đá, ta cũng có hỉ ố, ta cũng biết đau, biết sợ, biết khóc… Có lẽ không ai nói chuyện cùng cũng chẳng hề gì, nhưng có người lắng nghe chung quy vẫn tốt hơn.” Ngữ điệu Mộ Lâm Giang hòa hoãn, hắn không nhìn Diệp Vân Chu, chỉ phóng tầm mắt nhìn dáng núi phía xa, “Ta mong người này là ngươi, ta mong đến khi ta không thể không nhắm mắt, ngươi còn có thể nghe một câu cáo biệt của ta… Nếu ngươi gặp nguy hiểm, đến nguyện vọng cuối cùng này của ta cũng phải thất bại.”

Diệp Vân Chu không chịu nổi nhất cái vẻ như đã dự liệu trước kết cục của mình, rồi vì lẽ đó thản nhiên chấp nhận, song lại để người khác thấy bộ dạng vẫn còn phiền muộn này của hắn, y chỉ thấy nỗi bực bội đến giờ càng thêm sâu, làm y sinh ta một tia ân hận chưa từng có.

Bầu trời trong veo lúc này đã tối sầm xuống, tảng mây xám mỏng như khói mù trong lòng y. Một giọt nước mưa nhỏ xuống mặt Diệp Vân Chu, lạnh lẽo.

Mỗi người họ đều không nói gì, nhưng vẫn ăn ý hạ thấp độ cao xuống, ngừng trên một ngọn cây trong rừng. Bụi cỏ bên đường núi bay lên một con bươm bướm, hình như nó bị nước mưa làm lệch trọng tâm, chỉ một nháy mắt thất thần, Diệp Vân Chu đã rốt cuộc không thấy bóng dáng nó nữa, không biết là tìm được nhành hoa trú mưa hay đã bỏ mạng trong ngày mưa giá buốt này.

Diệp Vân Chu bỗng nhiên có một ý nghĩ, y có thể học được cách sợ hãi ư?

Giống như cách Mộ Lâm Giang sợ y gặp chuyện không may, cũng sợ hãi Mộ Lâm Giang sẽ rời đi.

“Xin lỗi.” Diệp Vân Chu nhỏ giọng nói, “Sau này ta sẽ bàn bạc với ngươi.”



“Chỉ mỗi câu này?” Mộ Lâm Giang chắp tay sau lưng, khóe miệng đã hơi nhếch lên, còn vẫn giả đò lạnh lùng.

“Ta ở lại bên cạnh ngươi, không phải để phụng dưỡng đưa ma cho ngươi.” Giọng điệu Diệp Vân Chu rất nhanh đã sắc bén lên, “Về sau ngươi bớt nói cuối cùng với không cuối cùng gì đó đi, ta không thích nghe.”

“Còn gì nữa không?” Thái độ Mộ Lâm Giang dịu đi một chút.

“Không còn.” Diệp Vân Chu cau mày hừ mũi, “Bản thân mình nói một đống sến súa không thấy kì cục, còn đợi ta phải cho ngươi một chiếc hôn định tình à?”

“Khụ khụ…” Mộ Lâm Giang đột nhiên bị sặc một cái, có vẻ giật mình liếc nhìn Diệp Vân Chu, lúc nhìn thẳng lại không khỏi thấy nóng tai, nâng cằm lên nghiêm trang nói, “Muốn chiếm hời của ta không dễ như vậy, xét thấy danh tiếng bất lương của ngươi, ta sẽ thu hồi câu ‘thưởng thức ngươi’ ở Vĩnh Dạ cung kia, chọn ngày nói lại.”

Diệp Vân Chu bị Mộ Lâm Giang được đằng chân lân đằng đầu làm kinh sợ, y thật vất vả mới ra vẻ không kiên nhẫn nói bóng nói gió, thế mà Mộ Lâm Giang lại có thể thu hồi câu thổ lộ vô-cùng-hàm-súc như vậy!

Y vừa định văn minh lễ độ dạy Mộ Lâm Giang cái gì gọi là nước đổ khó hốt, thì ánh mắt hắn chợt biến hóa, lật tay hóa ra một quyển trục.

“Tìm thấy rồi.” Mộ Lâm Giang nghiêm giọng nói.

Diệp Vân Chu nhướng mày: “Hoắc Phong Lâm?”

“Ừ, ta lệnh cho Túc Tiêu vệ đưa một quyển trục dịch chuyển nghịch hướng cho Hoắc Phong Đình, còn độc của hắn có Túc Tiêu vệ ở trung gian liên lạc với Y Vô Hoạn là không thành vấn đề.” Mộ Lâm Giang giơ ngón trỏ vẽ lên giữa không trung, trận pháp ánh tím lập lòe hội tụ thành một cơn lốc xoáy. Mộ Lâm Giang khởi động quyển trục, cứ thế vứt nó vào trong trận.

Cùng thời gian, dưới chân núi Tuyền Linh.

Sau khi rời khỏi Xuân Hoa yến, Hoắc Phong Lâm liền dùng tốc độ cao nhất chạy tới nơi này, chỉ cần đến chính ngọ là thần đao Yểm Nhật có thể hoàn thành rồi.

Gã hận mình sao lại làm theo lời Diệp Vân Chu; không có Cảnh Ngọc Tân, rất nhiều sự vụ gã đều không thể nhanh chóng tiếp quản. Vĩnh Dạ cung cùng lắm coi như được cái danh vật hi sinh cho thành Lăng Nhai thôi, chỉ cần Yểm Nhật trong tay, hôm nay của đi thay người, khỏi cần tính toán tổn thất.

Gã lấy ngọc giản ra xem giờ, chợt thấy trên đầu mù mịt mây đen, một con hạc giấy đậu trên người bất ngờ phóng ra ánh sáng tím.

Một quyển trục lơ lửng phù văn rơi ra từ vòng sáng, Hoắc Phong Lâm chỉ kịp nhìn thoáng qua, huynh trưởng giống gã như đúc đã hiện hình từ trận pháp dịch chuyển trên quyển trục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play