*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ta còn tưởng đã kinh qua màn hủy hoại tinh thần lúc trước thì ngươi phải quen rồi chứ.” Diệp Vân Chu cười nói, “Uống nhiều nước ấm vào, ta giúp ngươi đổ trà đi.”

“Thiếu gia phá của.” Mộ Lâm Giang nguýt y, ngồi trở lại ghế nằm nhìn đống lửa bên cạnh. Ngón tay đứt này so với cái lần trước vớt từ trong nồi ra, nhất thời thật sự không phân biệt nổi cái nào làm người ta hãi hơn. Mộ Lâm Giang cách khăn tay tháo nhẫn ban chỉ ngọc xuống, lắc lắc trước ánh lửa, bề ngoài nhẫn ban chỉ bỗng chốc hiện lên một lớp hoa văn tinh tế.

“Hữu dụng không?” Diệp Vân Chu hỏi hắn.

“Thứ này hẳn là chìa khóa mở cơ quan.” Mộ Lâm Giang kết luận, “Bên trong trường câu ắt sẽ có trận pháp hô ứng với hoa văn này, sau khi đi vào có thể tìm.”

“Vậy ngươi cầm đi.” Diệp Vân Chu lấy vò rượu trên bếp lò, bưng lên làm ấm tay.



Mộ Lâm Giang nhìn chằm chằm vào mấy thi thể trên mặt đất, lát sau xuất ra một chiếc áo choàng đắp lên người thi thể, nói với Diệp Vân Chu: “Nếu ngươi kiểm tra xong rồi thì cầm đi, ta tin được ngươi.” (ý lão bảo chủ tịch Diệp giữ ngón tay =)))

Hắn giữ lại nhẫn ban chỉ trong khăn tay, ngón cái thối rữa bị hắn ném vào tuyết. Đất tuyết cháy phừng lên sợi lửa, sau đó hóa thành hơi nước, không một tiếng động thiêu rụi nó.

“Lôi Cức tiên có gì đặc thù không? Vết thương lưu lại trên thi thể đều không khác nhau mấy.” Diệp Vân Chu vung tay áo thu xác chết lại, tay phải cầm một chén rượu, không nhanh không chậm tự rót cho mình.

“Lôi quyết là thuật pháp được sử dụng phổ biến nhất, ngay cả kiếm tu thuần túy cũng có thể nắm vững.” Mộ Lâm Giang giải thích. Hắn nắm chặt bàn tay, rồi chậm rãi buông ra, một chùm sét trắng nổ đôm đốp ngoan ngoãn nằm trong tay. Theo ngón tay một lần nữa nén xuống của hắn, sấm sét dần dần ngưng thành thực thể, vô cùng lóa mắt, đến cả Diệp Vân Chu cũng có thể cảm nhận được uy hiếp càng ngày càng mạnh, “Nén lôi quyết bình thường thành như thế này, nếu nói ban đầu chỉ có thể bổ nóc nhà, vậy hiện tại có thể nổ vỡ một tòa đại điện.”

Diệp Vân Chu nheo mắt lại, cũng tự mình thử một chút, nhưng y mới tụ linh lực muốn nén thành thực thì đã cảm thấy như có một luồng sức mạnh bất tuân muốn nổ tung thoát khỏi bàn tay mình, đầu ngón tay cũng đau nhói tê dại.

“Cẩn thận một chút, là kiếm tu thì đừng tự tăng độ khó cho mình.” Mộ Lâm Giang nhắc nhở y, “Lôi Cức tiên chính là vô số lôi quyết áp súc rồi dùng trận pháp kết hợp lại mà thành, không tổn thương được đến tính mạng, nhưng dòng khí thiêu đốt của lôi điện sẽ xâm nhập vào kinh mạch, làm tê liệt tạng phủ đốt cháy xương thịt, chỉ một roi là có thể làm người ta mất năng lực phản kháng.”

Diệp Vân Chu tán đi vật nguy hiểm trong tay, không nhịn được cân nhắc xem có nên có cho mình một cây roi hay không. Mộ Lâm Giang nhìn ra y lại bắt đầu có ý đồ xấu, lắc đầu, lấy bàn thấp trà cụ rồi lần lượt xếp lên.

Thời gian chờ hạc giấy truyền tin về vô cùng nhàm chán. Mộ Lâm Giang dựng nghiêng dù bên ghế nằm bắt đầu nghỉ ngơi, Diệp Vân Chu thì thân ở địch doanh không dám thả lỏng, chửi thầm sự bình tĩnh của hắn một trận, sau đó cam chịu số phận gác đêm của mình.

Tảng sáng, ánh sáng nhạt từ chân trời tản ra, rất nhanh nền tuyết phiếm lam đã được phủ lên một lớp đỏ cam, bóng núi từ từ rút xuống. Sau khi màn đêm bị vén lên, ánh mặt trời liền dễ như trở bàn tay vọt lên đ ỉnh núi.

Diệp Vân Chu dạo bước vòng quanh ghế nằm, xung quanh phủ đầy vết chân. Y có chút không kiên nhẫn, mấy lần định đánh thức Mộ Lâm Giang, muốn hỏi hắn xem có phải hạc giấy đã sa sút chây lười rồi không.

“Có người đi ra.” Mộ Lâm Giang trông như đang ngủ đột nhiên mở miệng.

Diệp Vân Chu tức thì phấn chấn, tiến lên vén dù ra: “Ở đâu?”

“Ba dặm về hướng đông nam.” Mộ Lâm Giang chậm rì rì ngồi dậy, “Một tu giả Nguyên Anh kì.”

Diệp Vân Chu nghe thấy câu này thì bình tĩnh lại, hỏi: “Ngươi ngủ chưa?”

“Nhắm mắt dưỡng thần thôi, ta đâu thật sự cần ngủ.” Mộ Lâm Giang biểu hiện đến nước chảy mây trôi, “Đa tạ Diệp công tử quan tâm.”

“Ta chỉ lo ngươi có thể chế ngự gã hay không thôi.” Diệp Vân Chu nhấn mạnh. Trước đó tra xét địa hình Mộ Lâm Giang rốt cuộc hao phí thần thức đến mức nào, y không biết được.

Mộ Lâm Giang đứng dậy thu dọn gia cụ, như cười như không chế nhạo: “Ta đây không thể, đành đứng một bên xem Diệp công tử thể hiện uy lực vậy.”

“Ngươi đi nhanh lên.” Diệp Vân Chu liếc hắn một cái, tung người lên Nhược Thủy kiếm tiên phong bay về hướng đông nam.

Cánh đồng bát ngát dưới chân núi chạy qua tầm mắt, rừng hoàng đàn dần dần rậm rạp lên. Diệp Vân Chu hạ thấp kiếm xuống, một con hạc giấy lấp lánh ánh vàng đuổi theo phía sau, bay vòng quanh y hai vòng, rồi phi lên trước người dẫn đường cho y.

Đi sâu vào rừng không lâu, một loạt dấu chân nghiêng ngả liền phơi bày ra.

Một người đàn ông mặc áo tím cổ tròn đứng dưới tàng cây, trong tay cầm một chiếc la bàn xem phương hướng. Hình như gã có hơi khó hiểu, xoay hai vòng, nhưng kim la bàn vẫn chuyển động không ngừng, dưới cơn tức giận, gã nóng nảy đá vào cây, mắng: “Vĩnh Dạ cung đáng chết, đúng là hút sạch máu người ta, ngay cả một quyển trục cũng không cho!”

“Ai bảo không cho chứ, vừa rồi chúng ta quả thật là thiếu sót, tiên sinh hãy dừng bước, có yêu cầu gì xin cứ nói để chúng ta nhận lỗi.”

Người đàn ông nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng ôn hòa phía sau thì khẽ sửng sốt, quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu niên 17-18 tuổi quy củ đứng đó, hai mắt ngậm cười, cực kì cẩn thận, trông rất ngoan ngoãn đáng yêu.

“Hừ, ngươi là người hầu của Vĩnh Dạ cung?” Nam nhân quan sát y mấy lần, sừng sộ nói, “Ta tốt xấu gì cũng là khách quen nhà các ngươi, chẳng qua vận may kém một chút, quên mang thẻ pha lê mà các ngươi đã không nể tình như thế, còn đẩy ta ra vùng núi hoang dã này, rõ ràng là muốn đuổi khách.”

“Ngài dạy phải lắm, chúng ta nhớ kĩ rồi, lần sau nhất định sẽ chấn chỉnh lại.” Diệp Vân Chu khẽ gật đầu, “Không biết ngài muốn quyển trục nào, cũng mời ngài theo ta trở về tùy ý chọn lựa.”

“Thế còn tạm được, chủ quản nhà các ngươi coi như biết điều.” Nam nhân ngạo mạn chắp tay nói.

Diệp Vân Chu làm tư thế mời, mỉm cười nói: “Mời ngài đi trước.”



Người đàn ông hơi nhíu mi lại, quay người đi theo, đi một đoạn lại dừng bước hỏi Diệp Vân Chu: “Ngươi có mặt nạ không? Vừa nãy ta không cẩn thận đánh mất, không có mặt nạ sợ các ngươi không châm chước cho ta vào được.”

Nội tâm Diệp Vân Chu hơi nhảy dựng lên, trên mặt lại không chút dao động, tiếp tục mỉm cười chân thành, giọng điệu giả dối có thể nói là vô cùng ngọt ngào: “Xin ngài yên tâm, ta sẽ giải thích tình hình giúp ngài. Vốn là sơ suất của chúng ta, sao có thể cho ngài thêm phiền phức.”

“Vậy được.” Nam nhân dường như đã tin lí do của Diệp Vân Chu, bước ra phía trước hai bước, rồi lại đi chậm lại, tay phải di đến trước người chỉnh lại đai lưng.

Khoảng cách giữa Diệp Vân Chu và nam nhân bị kéo gần lại một chút, y chợt cảm thấy không đúng, theo trực giác duỗi nửa bước chân nghiêng người né tránh; một đạo chưởng phong mạnh mẽ bỗng chốc xẹt qua cơ thể đánh về phía sau, tức thì chặt ngang hai cây hoàng đàn.

“Ngươi là người phương nào, hãy xưng tên ra!” Trên mặt người đàn ông nổi lên lệ khí, đánh lén không thành thì lập tức nâng chưởng chụp về phía Diệp Vân Chu, “Tất cả khách mời đều phải mang mặt nạ mới được vào, đây là quy tắc nghiêm nhất của Vĩnh Dạ cung, một tên người hầu có quyền hạn gì mà sửa đổi được?”

Diệp Vân Chu thầm nghĩ quả nhiên thiếu hụt thông tin thì không tránh được lừa bịp thất bại. Y liên tục lui mấy bước tránh một chưởng, cánh tay ngừng giữa không trung của nam nhân lão luyện biến chiêu, tức khắc bấm lôi quyết quét ngang mặt Diệp Vân Chu.

Bạch quang dữ dằn lóa mờ tầm mắt, tóc cũng bay hết lên, Diệp Vân Chu không chút do dự xuất ra Nhược Thủy kiếm, trước người thình lình phủ lên một tầng lá chắn bằng nước, dễ dàng hóa giải lôi quyết.

“Đừng khinh địch.” Mộ Lâm Giang không biết từ khi nào đã lại đây, lúc này đang vững vàng đứng trên chiếc lá kim của cây hoàng đàn, tới một bông tuyết cũng chưa làm rơi, “Gã sử dụng song song cả chưởng và thuật, khống chế kiếm ngươi đồng thời lại thi Lôi quyết, đến lúc đó ngươi chỉ có thể vứt kiếm. Nhớ tránh đánh vào mạch môn của gã, chú ý tùy thời dùng lá chắn linh lực phòng ngự lôi điện trên không trung.”

“Chậc, quan kỳ bất ngữ chân quân tử (1).” Diệp Vân Chu có phần phản nghịch, không muốn nghe hắn lâm trận dạy học, nhưng mũi kiếm lại đi theo chỉ thị của Mộ Lâm Giang đâm từ dưới lên.

(1) Quan kỳ bất ngữ chân quân tử

Hạ thủ vô hồi đích trượng phu

(Xem cờ không nói mới thật quân tử/ Nhấc tay không hoãn mới đúng trượng phu)

Nam nhân nhảy lùi hai bước, ngẩng đầu nhìn bóng người trên cây. Gã không nhìn ra tu vi của người chỉ huy nhất châm kiến huyết (2) này, cẩn thận là trên hết, lập tức quay người bỏ chạy.

(2) Nhất châm kiến huyết: Chỉ châm một mũi là thấy máu. Một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu.

Tu giả Nguyên Anh kì muốn chạy trốn thì nháy mắt là có thể biến mất khỏi tầm nhìn. Cổ tay Diệp Vân Chu rung một cái, một bóng kiếm hư ảo dung nhập vào trong kiếm. Y nhảy lên ngọn cây Mộ Lâm Giang đứng xác định phương hướng chạy trốn của nam nhân, Mộ Lâm Giang lại trêu chọc: “Diệp công tử, còn cần nỗ lực thêm.”

“Ngươi ngon thì lên đi.” Diệp Vân Chu không vui nói, “Nãy ta nhất thời sơ ý thôi.”

Mộ Lâm Giang nâng tay phải lên, dường như thật sự muốn lên, đầu ngón tay xoáy ra vài dòng khí. Diệp Vân Chu nhìn xuống dưới, thấy những tia sáng tím đậm nhạt không đồng đều kia quấn quýt trong lòng bàn tay hắn, lóe ra lấm tấm ánh vàng ánh bạc, như một cụm sao cầu (3) rực rỡ.

(3) Cụm sao cầu là một tập hợp có hình cầu với các ngôi sao mà tập hợp này quay quanh tâm thiên hà như một vệ tinh.



Cụm sao cầu Messier 80 trong chòm sao Thiên Hạt cách Mặt Trời khoảng 28.000 năm ánh sáng và chứa hàng trăm nghìn sao.

Kĩ năng đặc biệt này sao phần mở đầu cứ quen quen, Diệp Vân Chu hồi tưởng lại một chút, chợt biến sắc, liên thanh ngăn cản: “Lão thái gia! Giết gà sao lại dùng dao mổ trâu! Mau thu lại Tồi Thần quyết đi, ta không muốn đợi dưới gốc cây đón ngươi rơi xuống đâu.”

Mộ Lâm Giang khăng khăng nói: “Ta dùng được.”

“Ngươi không được.” Diệp Vân Chu còn kiên quyết hơn hắn, “Người cao tuổi, kiềm chế một chút, ta đi bắt gã về ngay đây.”

Mộ Lâm Giang thở dài, đến cũng đến rồi, không được động tay thì không khỏi ngột ngạt. Hắn cầm ô đong đưa nhảy xuống đất, giẫm lên tuyết đọng đợi một khắc, Diệp Vân Chu đã xách cổ áo nam nhân ném xuống chân hắn.

“Các ngươi rốt cuộc là ai?” Người đàn ông bị kiếm khí chặn kín kinh mạch, lại bị điểm huyệt không động đậy được, hoảng sợ, lại càng khó hiểu, “Ta có thù oán gì với các ngươi sao? Có chết ta cũng muốn chết minh bạch!”

“Yên tâm, chúng ta chỉ muốn vào Vĩnh Dạ cung thôi, khổ nỗi không biết cách vào.” Diệp Vân Chu cười tủm tỉm ngồi xuống, “Miễn là ngươi nói hết thảy mọi thứ liên quan tới Vĩnh Dạ cung ra, chúng ta chẳng những thả ngươi đi, còn trả cho ngươi một khoản bồi thường.”

Sắc mặt nam nhân biến đổi không ngừng, lúc trước Diệp Vân Chu thực sự chỉ có ý lừa gã dẫn đường vào Vĩnh Dạ cung mà không phải muốn giết gã. Gã suy đi tính lại, thận trọng nói: “Vậy hai người các ngươi cùng phát huyết thệ (lời thề bằng máu), sẽ tuyệt đối không giết ta, không gây thương tích cho ta một chút một ít nào, cũng sẽ không thuê người sai người làm như thế.”

Diệp Vân Chu nghĩ thầm tên này thật quá mức cẩn thận, hắng giọng nói: “Ta thề, từ nay về sau tuyệt không tổn thương các hạ một chút một ít, tuyệt không lấy tính mạng của các hạ, cũng tuyệt không thuê người sai người làm như thế.”

Y thề xong thì Mộ Lâm Giang cũng lặp lại một lần, người đàn ông kia lúc này mới tạm thời yên tâm.

“Cửa vào Vĩnh Dạ cung ở ngay khoảng năm trượng phía trước, chỉ cần đưa mặt nạ ra… Mặt nạ tương đương với thẻ thông hành của mỗi người khách, có in thông tin thân phận; đương nhiên không cần ghi thân phận thật, sau khi đưa ra sẽ có trận pháp dịch chuyển đưa ngươi tới cửa.” Nam nhân chỉ về một hướng, “Ở Vĩnh Dạ cung có thể xem nô lệ giác đấu, đặt cược người nào vừa ý; phương thức mua nô lệ từng kì cũng không hoàn toàn giống nhau. Còn có cả sòng bạc thanh lâu tổ chức sát thủ lính đánh thuê chợ đen các thứ, tất cả nhu cầu không tìm được ngoài kia đều có thể giao dịch ở đây.”

Diệp Vân Chu cùng Mộ Lâm Giang lẳng lặng nghe gã chốc chốc lại bổ sung. Nói xong, Mộ Lâm Giang mới bâng quơ hỏi gã: “Nô lệ Vĩnh Dạ cung chắc hẳn không tệ, ngươi mua bao giờ chưa?”

“Không biết Vĩnh Dạ cung có thể lực nào làm chỗ dựa, ta thấy quá nửa là Mặc Ảnh đô Tịch Tiêu cung. Những nô lệ đó kém nhất cũng là Kim Đan kì, vừa trẻ vừa đẹp, có lần ta còn thấy cả cao thủ Hóa Thần kì, có điều ta không mua nổi, chỉ mới mua Kim Đan kì hai lần.” Nam nhân tưởng Mộ Lâm Giang có hứng thú, bèn thẳng thắn nói.

“Ồ, bọn họ có khỏe không?” Đáy mắt Mộ Lâm Giang lạnh dần.



Nam nhân quỳ rạp trên mặt đất, lại chếch về một bên nên không nhìn thấy ánh mắt Mộ Lâm Giang, đột nhiên cảm thấy lạnh hết sống lưng, thoáng do dự rồi nói: “Chết… Đã chết. Kim Đan kì thôi mà, mua về làm bia ngắm lúc luyện công, hơi lỡ tay chút là… Nhưng nô lệ Kim Đan kì không đắt lắm, cao thủ như ngài chắc chắn là mua được.”

“Mặt nạ trong túi càn khôn đúng không?” Diệp Vân Chu đưa tay lấy từ bên hông gã, ném thẳng sang cho Mộ Lâm Giang để hắn xóa ấn kí linh thức, “Đi thôi, xem xem thế nào.”

Mộ Lâm Giang tìm ra chiếc mặt nạ kia từ túi càn khôn, dùng chút công phu bỏ đi lấy thần thức sửa lại thông tin viết trong mặt nạ một phen, sau đó ném túi về trước người nam nhân, cất bước định đi.

Người đàn ông kêu một tiếng, vội hét lên: “Những thứ phải nói ta đều nói hết rồi, mau thả ta ra!”

“Hơ hơ.” Diệp Vân Chu ngoái đầu lại mỉm cười lễ phép, “Ta nói từ nay về sau tuyệt không tổn thương ngươi, trước đây thì không tính. Ngươi cứ đợi ở đây đi, vận khí mà tốt thì không bao lâu là xác lạnh rồi đấy.”

Lần này Mộ Lâm Giang không có dị nghị gì với mánh ngôn ngữ của Diệp Vân Chu, thậm chí lúc thề còn ngầm đồng ý kết quả này. Hắn rất ghét mua bán nô lệ, không ngại dùng bất cứ thủ đoạn nào để giải quyết những người này.

“Đúng rồi, chỉ có một mặt nạ, hai người chúng ta làm sao… Không bằng như vậy đi.” Diệp Vân Chu lên trước vài bước, lờ đi những lời chửi rủa của nam nhân, Mộ Lâm Giang thì thẳng thừng phủ một kết giới chặn lại giọng nói của gã.

“Ngươi lại có ý định gì?” Mộ Lâm Giang hỏi y, cứ cảm thấy ánh mắt quét qua của Diệp Vân Chu không có ý tốt.

“Mặt nạ này chuyên dùng cho khách, nói cách khác, công nhân viên trường câu và nô lệ đều không cần.” Diệp Vân Chu lấy mặt nạ qua, tung tung, “Ta đeo mặt nạ, ngươi đóng giả làm nô lệ của ta, có nô lệ như ngài, ta đi trả hàng cũng rất bình thường nhỉ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play