“Quyển trục Vệ Nhất mang ra đã bị rơi mất, nhưng nếu trên vùng rừng núi kia đã đặt định vị dịch chuyển thì ắt hẳn là một căn cứ bí mật vô cùng quan trọng.” Mộ Lâm Giang nghiêm mặt nói, đi đầu kết thúc buổi tán gẫu nhàn nhã vô tác dụng này.
Diệp Vân Chu thuận thế gật đầu: “Ừ, ta cũng định đến đó tìm kiếm. Quan hệ giữa Ân Tuế và thành Lăng Nhai so ra còn gần gũi hơn cả tàn hồn, chuyến này có lẽ sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.”
“Còn nữa, đánh tiếng với Ân Tư, chúng ta đã tìm được Vệ Nhất rồi, để y chuyên tâm phụ trách Kiều Tâm Nguyệt.” Mộ Lâm Giang hơi nghiêng đầu liếc nhìn cửa sổ phòng bếp, Trần Vũ đang mặt ủ mày ê ngồi trước bệ bếp trông nước nóng.
Diệp Vân Chu truyền tin cho Ân Tư, vẫn như thường lệ không nhận được hồi đáp, y cũng không để ý, chờ Mộ Lâm Giang nhận được báo cáo của Ân Tư.
Trong phòng bếp, Trần phu nhân đang khuấy cháo trên bếp lửa, Trần Vũ đột nhiên đứng dậy, ghé vào cạnh cửa sổ nhìn ngó, cẩn thận đóng chặt cửa lại. Trần phu nhân khó hiểu ngẩng đầu: “Vũ ca, huynh rốt cuộc làm sao vậy? Từ lúc nãy đã bắt đầu là lạ.”
Trần Vũ vô cùng lo lắng sốt ruột, thở dài nhỏ giọng nói: “Muội… Muội không cảm thấy hai người kia khả nghi sao?”
“Thật không?” Trần phu nhân chẳng để bụng, “Bọn họ đã cố ý tới đây nói cho ta biết A Doanh không sao hết, huống hồ chúng ta chỉ là phường thợ mộc sống qua ngày thôi mà, hai vị công tử kia nói năng bất phàm, ăn vận đẹp đẽ quý giá, không thể nào có ý đồ gì với chúng ta được, huynh đa tâm rồi.”
Trần Vũ có phần lo âu, đi loanh quanh: “Năm đó tên nhóc kia tiếp cận chúng ta không phải cũng không nhìn ra được gã có dụng ý xấu đó sao? Hơn nữa sau khi A Doanh đốt nhà, ngay cả một thi thể Chấp Pháp đường cũng chưa tìm được. Những năm gần đây đến hỏi thăm về A Doanh cũng đều là người của tiên gia, chuyện này nước quá sâu, chúng ta tốt nhất đừng dính vào. Nghe ca, ngày mai lập tức thu dọn hành lí trốn trước đã, giữa tiền và mạng thì đương nhiên phải chọn mạng.”
“Nhưng huynh đệ trong phòng kia phải làm sao bây giờ?” Trần phu nhân nhíu mày nói, “Hắn bị thương rất nặng, đến ngày mai chắc cũng chưa thể đi lại nhanh nhẹn được.”
Trần Vũ cảnh giác nhìn về phía khe cửa, đi đến bên bếp nhỏ giọng nhắc nhở: “Muội có chú ý không? Hắn tỉnh lại nói cảm ơn chúng ta, nhưng hoàn toàn không hỏi Trần công tử và biểu ca hắn là ai. Ta vẫn một mực ở phòng bếp nghe ngóng động tĩnh, sau khi muội đi ra ngoài, trong phòng không có một chút âm thanh nào hết, bọn họ dù gì cũng không thể ngồi không trợn mắt nhìn nhau chứ? Tóm lại họ đều sai sai, biết A Doanh ở đâu rồi, mau mau đi thôi.”
Trần phu nhân như có điều suy nghĩ mà trầm mặc xuống. Diệp Vân Chu cùng Mộ Lâm Giang ở đại sảnh đã nghe rõ cuộc đối thoại của hai người, bọn họ nghĩ đã đủ nhẹ giọng, nhưng cũng chẳng thoát được lỗ tai những tu giả cố ý nghe lén.
Diệp Vân Chu nhún vai nói: “Họ nhạy bén hơn ta tưởng, xem ra bữa cháo này chúng ta không ăn chùa được rồi. Nói cho cùng thì họ cũng đã cứu Vệ Nhất, không thể lấy oán trả ơn được, thế mà lại để người ta phải lo lắng hãi hùng.”
“Họ nói Chấp Pháp đường đến, nhưng tới một thi thể cũng chưa tìm được.” Mộ Lâm Giang bắt được câu trọng điểm, “Là ai mang thi thể đi?”
“Hoặc là, có người không chết?” Diệp Vân Chu chống cằm suy đoán, “Trước tiên cứ mang Vệ Nhất về khách đi3m đã.”
Vệ Nhất đã ăn mặc chỉnh tề, báo cáo qua một lần tin tức mấy ngày nay Túc Tiêu vệ tích góp được. Lúc Diệp Vân Chu định dẫn hắn rời đi thì Trần phu nhân cũng vừa nấu cháo xong, thấy thế theo phản xạ lên tiếng giữ lại, Trần Vũ thì ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Mộ Lâm Giang thầm nghĩ dù sao cũng đã làm Trần gia nổi lên ngờ vực rồi, thế là hỏi thẳng: “Người đàn ông lừa gạt Trì Doanh rồi cuối cùng bị tỷ ấy gi3t chết kia, tên họ là gì, tướng mạo có điểm nào đặc trưng không?”
Trần Vũ vừa nghe xong câu hỏi thì càng thêm tin tưởng suy đoán của mình, Trần phu nhân lại cụp mắt lộ vẻ buồn bã: “Bây giờ ngẫm lại thì đó chắc hẳn chỉ là tên giả thôi, gã ta tên Lâm An, điểm đặc trưng là… đuôi lông mày trái có một nốt ruồi. Các ngươi hỏi việc này làm gì?”
“Không có gì.” Diệp Vân Chu cười cho qua, “Khách đi3m chúng ta trọ ở ngay phía trước, để người bị thương ở cùng chúng ta cho tiện chăm sóc, nếu có gì cần trợ giúp ta sẽ sang đây luôn, không khách khí với Trần phu nhân đâu.”
“Ừm, vậy… các ngươi đi thong thả.” Trần phu nhân vốn định tiễn, nhưng Trần Vũ lại lặng lẽ kéo xiêm y của bà, bà đành phải sửa miệng cáo biệt.
Vệ Nhất chống vách tường rời khỏi phường thợ mộc, nhìn Diệp Vân Chu do dự nói: “Họ sẽ không gặp phiền toái chứ.”
“Ngày mai họ sẽ lập tức chuyển nhà.” Diệp Vân Chu ý tứ sâu xa cười một tiếng, “Mất một cửa hàng làm mộc thượng giai nổi tiếng, tin vào những lời dối trá để đổi lấy nửa đời yên tâm nhàn nhã, thật sự không hiểu là họa hay là phúc. Có đôi lúc ta ta cũng không hiểu được suy nghĩ của những người này, nếu đổi thành ngươi, ngươi sẽ chọn gì?”
“Nếu là ta mà nói, ta vẫn chọn đánh lừa bản thân.” Vệ Nhất nghĩ nghĩ, “Dẫu sao thì bao nhiêu tiền cũng chẳng mua nổi an tâm.”
“Câu này rất có phong cách cung chủ.” Diệp Vân Chu trêu chọc, “Trụ cột chính đạo đã bắt đầu tràn lan rồi à?”
Vệ Nhất gãi đầu cười gượng, Mộ Lâm Giang lườm nguýt nói: “Ta chưa bao giờ nói mấy câu thế này.”
“Vậy còn ngươi?” Diệp Vân Chu hỏi hắn.
“Ta không cần lừa mình dối người.” Mộ Lâm Giang đáp chắc như đinh đóng cột, “Nếu ta đã để việc này trong lòng thì nhất định sẽ tự mình truy tra, sẽ không kí thác sự an tâm suốt quãng đời còn lại trên người kẻ khác.”
“Cung chủ không chọn theo Diệp công tử ư!” Vệ Nhất không thể tưởng tượng nổi, sau đó nắm tay hưng phấn nói, “Vậy ta đây cũng sửa lại, ta chọn lúc ấy điều tra kĩ càng nam nhân kia, thấy gã ta không đáng tin sẽ đuổi thẳng cổ ra ngoài, không cho gã gặp A Doanh ngây thơ lương thiện nhà ta.”
Diệp Vân Chu: “…”
Diệp Vân Chu mỉm cười nói: “Vệ tiên sinh, tinh thần không tệ nhỉ.”
Vệ Nhất tức khắc héo xuống, cẩn thận nhìn Mộ Lâm Giang, thấy hắn thực sự không tức giận thì che ngực nhỏ giọng: “Ta không có tinh thần, không nói nữa.”
Diệp Vân Chu đứng bên cạnh Mộ Lâm Giang, quét mắt nhìn chiếc nhẫn trên tay hắn: “Ân Tư vẫn chưa truyền tin trả lời à? Hiện giờ y đang ở đâu, Kiều Tâm Nguyệt dù sao cũng là Hợp Thể kì, muốn truy tung vị trí của ả không dễ dàng như vậy.”
“Ân Tư có thể nhận diện khí tức của kiếm, Kiều Tâm Nguyệt là kiếm tu, ả trốn không thoát.” Giọng Mộ Lâm Giang bình tĩnh, nhưng khi nhấc tay lên lại khẽ cau mày, vẫn còn khó hiểu, những lần trước Ân Tư thường lập tức truyền âm hoặc báo tin lại, cơ bản không bao giờ để hắn phải chờ.
Ba người trở lại khách đi3m, đang mở cửa thì Diệp Vân Chu bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Ta vừa nhớ ra một vấn đề quan trọng.”
“Làm sao?” Mộ Lâm Giang đã bước vào phòng trọ, ngoảnh đầu lại hỏi y.
“Đêm nay còn cần ngủ hả?” Diệp Vân Chu nghiêng đầu dựa vào cửa, giường không cần nghĩ cũng biết là phải nhường cho bệnh nhân, bọn họ sẽ mỗi người một ghế nằm nghỉ ngơi một đêm giải tỏa mệt nhọc đi đường, hay nhất cổ tác khí (1) làm thêm chút chính sự thì còn cần phải bàn bạc đã.
(1) Nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (“Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt.’ Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái thì làm một mạch cho xong việc).
“Ngủ á?” Mộ Lâm Giang liếc nhìn giường phân phó Vệ Nhất, “Ngươi tạm thời nghỉ ngơi đi, chờ đến khi cử động không còn trở ngại gì nữa hãy về Tịch Tiêu cung.”
“Hic, thuộc hạ đã không có vấn đề gì, giường vẫn để lại cho ngài đi.” Vệ Nhất khó xử nói.
Mộ Lâm Giang lẳng lặng nhìn hắn, Vệ Nhất cảm thấy áp lực gấp bội, lại thử nói: “Để… để lại cho ngài và Diệp công tử?”
Mộ Lâm Giang không chút dao động: “Ý tốt xin nhận.”
Diệp Vân Chu: “…” Ý tốt cái quần.
Y chậc một tiếng: “Ta và cung chủ định đêm nay lên núi, đến nơi quyển trục định vị điều tra một chuyến.”
Vệ Nhất nghe vậy thì ngồi xuống mép giường, trầm tư nói: “Lúc ấy ta trúng độc, ngũ giác không mấy rõ ràng, chỉ cảm thấy ở gần địa điểm định vị có bố trí kết giới. Ta dùng hết sức tránh xa khỏi đó, trên đường còn gặp một tu giả Kim Đan kì, nhưng gã không phát hiện ra ta, mãi đến khi gặp được Trần Vũ mới không chống đỡ nổi mà mất ý thức.”
“Giờ Tý.” Mộ Lâm Giang bưng chén trà đứng trước cửa sổ, dưới đường đèn đóm liên miên, ánh sáng ấm áp tản ra từ cửa sổ giấy trong màn đêm chiếu lên những bóng người sinh động, thỉnh thoảng còn có tiếng la gọi trẻ còn về nhà và âm thanh chó sủa nơi hẻm sâu. Hắn hốt nhiên xúc động, thoáng nghiêng đầu thấp giọng gọi: “Diệp công tử.”
Diệp Vân Chu đang đứng trước bàn nghiên cứu địa đồ, thuận miệng trả lời hắn: “Ừ?”
“Đi ăn cơm tối không?” Mộ Lâm Giang cười hỏi.
“Không được.” Diệp Vân Chu trải bức họa đồ ra, bận rộn nói cho có lệ, “Có Tích Cốc đan đây, ta đang xem tuyến đường lên núi, ngươi tự đi dạo một mình đi.”
Mộ Lâm Giang không khỏi cảm thấy có phần thất bại, Diệp Vân Chu làm việc tất nhiên sẽ cẩn trọng lại chu toàn, hắn không gọi được người, đành phải dựa bên cửa sổ nhìn hàng người đi tới đi lui dưới đường.
Trần gia chính đang vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc, Trần Vũ chỉ sợ chậm trễ lại đi không kịp, cùng Trần phu nhân mỗi người xách hai bọc quần áo vác một cái rương, nhìn ngang nhìn dọc, chắc chắn xung quanh không có người mới cẩn thận ra khỏi cửa rời đi.
Mộ Lâm Giang nói: “Phu thê Trần Vũ đi rồi.”
“Ừ.” Diệp Vân Chu gật đầu, “Đi thì đi thôi, ta cũng không còn gì muốn hỏi.”
“Cô bé của gia đình đằng sau nhà họ bị mắc thải cầu (bóng nhiều màu) trên cây, không lấy xuống được.” Mộ Lâm Giang đến gần hơn một chút, hóa ra ghế nằm ngồi xuống.
“Vậy ngài làm phép giúp người tích phúc đi.” Diệp Vân Chu vẫn không ngẩng đầu lên.
“Có một gia đình đang cãi nhau với hàng xóm kìa.” Mộ Lâm Giang lại nói.
Diệp Vân Chu bất đắc dĩ: “Ngươi chán đến mức nào vậy, đọc báo không được à.”
“Trên báo toàn là chuyện nhà chuyện cửa.” Mộ Lâm Giang ứ thèm.
Diệp Vân Chu chửi thầm ngươi bây giờ cũng đang xem mấy thứ lông gà vỏ tỏi mà, y xoa xoa cổ, ngửa đầu kiến nghị: “Không phải chiều nay Thi Tiểu Mai nói Ưng Hiên Dương đã về sao? Ngươi đi tìm hiểu một ít tình báo đi, đừng nhàn rỗi đến nổi mốc ở đấy.”
Mộ Lâm Giang bị giao nhiệm vụ, đành phải lấy ô ra, đang định phát ảnh mây truyền âm cho Ưng Hiên Dương thì chiếc nhẫn chợt lóe sáng.
Ân Tư chỉ truyền đến hai chữ ngắn gọn, “Lăng Nhai”.
Mộ Lâm Giang giật mình, đóng cửa sổ lại. Con đường nhỏ phu thê Trần Vũ đi tối đen như mực, tối đến mức không cách nào nhìn thấy người đi đường, sau khi Mộ Lâm Giang đóng cửa sổ lại, một bóng dáng liền trắng trợn theo sát.
“Ân Tư trả lời.” Mộ Lâm Giang nghi hoặc, “Chỉ có hai chữ ‘Lăng Nhai’, rất có thể đã tới chủ thành Lăng Nhai.”
“Loại thế lực như thành Lăng Nhai rất dễ gây hiểu lầm, ngươi có chắc Ân Tư rốt cuộc đang nói đến môn phái hay chủ thành không?” Diệp Vân Chu không nhịn được phàn nàn, “Hoắc Phong Đình đã mở rộng bản đồ, sao không sửa lại tên luôn đi chứ.”
Mộ Lâm Giang tràn đầy đồng cảm, phát ảnh mây truyền âm cho Ân Tư. Đợi một lát sau, màn mây trải rộng giữa không trung chợt lưu động, ngưng tụ ra một hình bóng rõ ràng.
Diệp Vân Chu vốn đang vẽ, sau khi thấy bóng người kia cũng cảm thấy quái dị, đứng dậy đi đến bên cạnh Mộ Lâm Giang, nghiêm trọng nói: “Người này… không giống Ân Tư.”
Linh lực dao động trên ảnh mây truyền âm không ổn định lắm, tựa như bị thứ gì đó bên kia quấy nhiễu, sau một lúc lâu mới bắt đầu rõ ràng lên.
“Cung chủ, lâu rồi không gặp.”
Ảnh mây trước mặt truyền tới một câu thăm hỏi thanh thúy, mang theo ác ý cùng châm chọc giấu dưới vẻ gần gũi, Diệp Vân Chu hít một hơi, mặt không biến sắc nín những điều ngoài ý muốn định nói lại.
Ảnh mây phía đối diện là Kiều Tâm Nguyệt bị tàn hồn nhập vào người, mà đứng sau Kiều Tâm Nguyệt, là Ân Tư đang yên tĩnh cúi đầu, kính cẩn vâng lời.
Kiều Tâm Nguyệt cười vô cùng hồn nhiên trang nhã, hai mắt lại gắt gao dán chặt vào Mộ Lâm Giang, trở tay túm lấy cổ áo Ân Tư kéo đến gần, khinh miệt khiêu khích: “Thấy thuộc hạ trung thành nhất của ngươi không? Hiện tại y là của ta.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT