Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện

Chương 100: Say cười cùng người ba vạn cuộc 04


9 tháng

trướctiếp

Mộ Lâm Giang không biết mình ngủ từ lúc nào, tới khi tỉnh lại đầu óc vẫn mơ màng như trước. Hắn giần giật cánh tay đã cứng đơ, bấy giờ mới nhận ra trên mép giường vứt một chiếc áo khoác của Diệp Vân Chu, đang bị hắn nắm chặt lấy.

Hắn xoa huyệt thái dương, không thể không vận linh lực đánh tan cơn uể oải khắp mình, đồng thời hồi tưởng lại tối qua một chút. Kí ức không liền mạch, chỉ nhớ rõ hình như Diệp Vân Chu cõng hắn về tẩm điện.

Nhớ tới Diệp Vân Chu, Mộ Lâm Giang lại thò tay sờ nửa đệm bên kia, rất phẳng phiu, không có dấu vết nào cho thấy có người từng ngủ, dường như Diệp Vân Chu không nghỉ ở tẩm điện.

Hắn tựa vào đầu giường tỉnh táo một lúc, lười nhác phát một truyền âm cho Diệp Vân Chu, hỏi y đang ở đâu.

Diệp Vân Chu đang ăn sáng, nghe được truyền âm thì buồn bực thở ra một hơi, gác đũa xuống đi tìm Mộ Lâm Giang, đoạn lạnh lùng nói: “Dậy rồi?”

Mộ Lâm Giang khó hiểu: “Ta chọc ngươi chỗ nào?”

“Thế cái áo kia ở đâu ra?” Diệp Vân Chu trỏ chiếc áo khoác Mộ Lâm Giang đã vắt lên đầu giường.

Mộ Lâm Giang cau mày trầm ngâm: “… Ta say bí tỉ, sợ rằng không chịu trách nhiệm với ngươi được.”

Khóe miệng Diệp Vân Chu giật một cái: “Ngươi cặn bã hóa hơi bị nhanh quá đấy.”

“Hay Diệp công tử diễn lại một lần nữa?” Mộ Lâm Giang đưa tay về phía Diệp Vân Chu.

Diệp Vân Chu đập bay tay hắn: “Tối qua ngươi uống hết ly Thanh Sương nhưỡng kia xong thì ngã thẳng cẳng, ta cõng ngươi về, trên đường ngươi còn hồi quang phản chiếu, kể cho ta về những năm tháng hoàng kim đầy chông gai của ngươi.”

Nét mặt Mộ Lâm Giang khó hiểu: “Thật hả? Ta hoàn toàn không có ấn tượng.”



“Không chỉ thế, ngươi còn muốn ta thần phục dưới ngai vàng xây nên từ máu và xương, chứng kiến ngươi lật càn khôn, đạt được bá nghiệp nghìn đời.” Diệp Vân Chu cười nhạo một tiếng.

Ấn đường Mộ Lâm Giang bất giác nhăn lại, tầm mắt hướng lên nóc giường, một tay chống thái dương: “Có… Có à?”

“Ngươi còn nói với ta, ‘Ngươi thích cái gì, ta cho ngươi hết. Nhưng sao trên trời thì không được, bởi vì ta quý giá hơn đống sao đó nhiều’, nhớ ra chưa? Chắc ta phải đóng khung hết mấy câu này treo trong thư phòng ngươi nhỉ.” Giọng Diệp Vân Chu giễu cợt, “Uổng công hồi trước ta còn tưởng ngươi thưởng rượu tốt lắm.”

Mộ Lâm Giang gian nan nắm lấy chăn, nỗ lực xua đi một chút xấu hổ: “Có thể là tâm trạng ta không tệ lắm.”

“Cuối cùng ngươi còn không cho ta đi, níu tay áo ta không thả.” Diệp Vân Chu hừ mũi, “Ta kéo một khắc cũng không lôi ra được, đành phải cởi áo.”

“… Thảo nào tay ta hơi đau.” Mộ Lâm Giang ngẫm ra.

“Lần sau ngươi mà dám uống, ta đảm bảo chỗ khác của ngươi còn đau hơn.” Diệp Vân Chu ý tứ sâu xa dọa dẫm.

“Được rồi, ta xin lỗi, kiêng rượu.” Mộ Lâm Giang thận trọng quan sát Diệp Vân Chu, tiếp đó nhắc nhở, “Những chuyện đó tuy chưa nhớ ra, nhưng cược thắng thì ta nhớ rất rõ.”

“Hừ, Ưng Hiên Dương đã thấu triệt trận đồ, đang định mở hội nghị tác chiến cùng Yến Tình tiên tử và Hoắc Phong Đình đấy, ngươi dậy rồi thì mau qua đó đi.” Diệp Vân Chu tránh nặng tìm nhẹ quay người, không cho Mộ Lâm Giang cơ hội lên tiếng.

Rảo bước rời khỏi phòng ngủ, Diệp Vân Chu trở tay đóng cửa, rồi ảo não đấm tay lên lòng bàn tay, tăng một bậc địch ý với Ưng Hiên Dương, thành thử lúc sau Ưng Hiên Dương nói gì y cũng chú ý.

Diệp Vân Chu chỉ cần ra mặt là được, kế hoạch không có việc gì của y. Sau một ngày bàn bạc, mọi người đều hiểu rõ bố trí của trận pháp, khi tan họp thì đã vào đêm, y mang đầy bụng tâm sự lên núi, giẫm lên tuyết đọng ngồi dưới tán cây, chống cằm trông về đường nét Thương Sơn đằng xa.

Một tia sáng tím xẹt qua như sao băng, Diệp Vân Chu liếc nhìn, không động đậy, lát sau từ trên đầu hạ xuống từng chùm tuyết mịn lạnh buốt.

“Không về tẩm điện?” Mộ Lâm Giang nhẹ đáp lên đầu cành, làm rơi một nắm hoa tuyết.

“Luyện kiếm.” Diệp Vân Chu vẩy tóc, lấy Nhược Thủy ra đặt trên nền tuyết.

Mộ Lâm Giang cười, không vạch trần y: “Cả ngày mất hồn mất vía, mong ngóng đến thế à?”

“Mong ngóng cái gì? Ta rất mong ngóng lấy Thường Hi về.” Diệp Vân Chu nặn một bóng tuyết ngửa đầu ném Mộ Lâm Giang. Mộ Lâm Giang điểm nhẹ cành cây, vạt áo phấp phới hạ xuống bên cạnh y.

“Lúc trước ta nói muốn tặng ngươi kiếm tuệ, có điều dạo này bận quá, còn chưa bắt đầu điêu khắc gọt giũa gì.” Mộ Lâm Giang dựa vào thân cây, lấy một khối bạch ngọc trơn bóng vốn định làm nguyên liệu ve vẩy trước mặt y.

Diệp Vân Chu ngạc nhiên nói: “Ngươi biết cả việc này cơ à?”

“Ngươi tưởng tuổi ta cũng công cốc như ngươi à?” Mộ Lâm Giang trêu ghẹo.

Diệp Vân Chu nghẹn họng, cũng không có cách nào bẻ lại.

Gió đêm lẫn với những hạt tuyết lún phún phả vào mặt lúc nói chuyện, cái lạnh tan ra trong miệng, chừng như ngọt lành. Diệp Vân Chu ngoảnh đầu sang phía Mộ Lâm Giang nhìn về núi tuyết đằng sau hắn, tuyết trắng tinh phản chiếu ánh sao trời, lóe lên ánh sáng mộng ảo kì dị màu lục lam. Mộ Lâm Giang khom người vẫy tay trước mặt y, y định thần lại, cơn bức bối trong lòng bỗng tiêu đi không ít.

“Tại sao ngươi lại tin Ưng Hiên Dương sẽ đến, ngươi hiểu hắn đến vậy?” Diệp Vân Chu không cam tâm hỏi.

“Nếu ta thực sự hiểu hắn, có lẽ đã ngăn cản được hắn từ sớm.” Mộ Lâm Giang ngồi bên cạnh Diệp Vân Chu, thở dài.

“… Thua thì thua, là ta nhìn lầm, ta cũng nhận thua, chút phong độ này ta vẫn có.” Diệp Vân Chu đưa tay chà xát da mặt, “Nhưng lẽ nào ngươi không lo rằng mình sẽ thua?”

“Có gì phải lo.” Mộ Lâm Giang vô tư nói, “Cược trên dưới thôi mà, đâu phải cứ đấu với ngươi thì ai cũng thua trận.”

Diệp Vân Chu nhướng mày, ngoảnh mặt đi chỗ khác. Bị câu này nói trúng tim đen, rung động nhỏ xíu chợt lướt qua, y li3m môi dưới, tự an ủi mình rằng Mộ Lâm Giang vô tư được như thế, y cứ xoắn ra xoắn vào ngược lại có vẻ hẹp hòi không chút rộng lượng, chẳng phải sẽ tổn hại khí chất của y hay sao.

“Bao giờ chúng ta mở ván mới?” Diệp Vân Chu cười tủm tỉm chấp nhận sự thật, tiếp đó tràn trề dã tâm hỏi.

Mộ Lâm Giang sửng sốt: “Còn cần cược nữa?”

“Muốn ta nhắc ngươi không?” Diệp Vân Chu cười càng thêm vẻ đa mưu túc trí, “ ‘Ta bất chấp đánh cược lần đầu tiên của ta’, chúng ta chỉ cá lần đầu tiên, mà ngươi cũng đồng ý.”

Mộ Lâm Giang: “…” Bất cẩn.

Diệp Vân Chu đắc ý nói: “Mộ tiên sinh à, chơi thật với ta, ngươi nhất thiết phải nâng cảnh giác tới mười hai phần, để tránh rơi vào bẫy của ta.”

Mộ Lâm Giang bực bội xoay người đẩy Diệp Vân Chu ngã lên tuyết, hung tợn nói: “Có tin ta làm ngươi ngay bây giờ không, rồi từ nay cá cược sẽ cảnh giác.”

Diệp Vân Chu không phản kháng mà dang hết tứ chi ra. Y cũng không thực sự muốn so đo rốt cuộc lần này tính bằng cái gì, hòa nhau một trận đã thoải mái lắm rồi, giọng biếng nhác nói: “Tùy ngươi, miễn là ngươi không sợ bị tuyết làm ướt quần áo rồi chết cóng phát sốt, ốm thành quỷ phong lưu trước trận tử chiến với kẻ địch là được.”

Mộ Lâm Giang nhét bàn tay lạnh buốt vào cổ áo Diệp Vân Chu, đầu ngón tay cào cào lên làn da hơi ấm. Diệp Vân Chu cuộn mình cười, túm cánh tay hắn bò dậy: “Về tẩm điện? Ta thấy phong thủy ngoài cửa chỗ ngươi không tệ, phù hợp để luyện kiếm.”

“… Ngươi đã đến mức không dám ngủ cùng giường với ta rồi hả?” Mộ Lâm Giang cạn lời.

“Ta đang khắc khổ bù lại vũ lực bỏ bê từ trước tới giờ!” Diệp Vân Chu nhấn mạnh.

“Giờ mới khắc khổ thì có ích gì.” Mộ Lâm Giang giơ tay nâng trận đồ tím đậm lên, đưa xuống dưới chân Diệp Vân Chu, “Về ngủ, dưỡng đủ tinh thần đã.”

Hai ngày trước đại chiến ngắn ngủi lạ thường. Mộ Lâm Giang dẫn người đến thẳng núi Kình Lôi, hạ trại nghỉ ngơi chỉnh đốn dưới chân núi. Ưng Hiên Dương dẫn Hoắc Phong Đình và Yến Tình tiên tử đi làm quen địa hình. Lúc ban ngày Diệp Vân Chu còn luyện được vài chiêu ra hình ra dáng, thế nào Mộ Lâm Giang lại bình tĩnh như kiểu Thái Sơn có sụp xuống trước mặt cũng không hề gì, ngồi ngay trong quân doanh xắn tay áo cắt gọt mài giũa trước chậu nước. Nhưng việc Mộ Lâm Giang cực kì thành tâm chạm ngọc thuần thủ công tốn quá nhiều thời gian, hắn cứ mân mê chậm rì rì, nên mãi đến tối ngày ba mươi khối ngọc kia mới có chút hình dáng, song Diệp Vân Chu vẫn không đoán ra hắn muốn điêu cái gì.

Mùng một tháng năm, ngày giải phong ấn Thường Hi cuối cùng đã tới.



Diệp Vân Chu đứng dưới chân núi nhìn ra xa, mây đen cuồn cuộn như hố đen xé rách bầu trời, kiếm ý loáng thoáng truyền ra từ phong ấn khiến y khó bình tĩnh nổi. Đầu ngón tay Ân Tư lướt ảnh mây cực nhanh, phân biệt truyền tin cho ba người ở ba khu vực trụ trời.

“Ân đại nhân, giả như ta chết ở Kình Lôi sơn,” Diệp Vân Chu khoanh tay, nhẩn nha mở lời, “Ngươi liệu có thương tiếc ta? Có hóa vàng mã trước quan tài ta không?”

Ân Tư hơi ngước mắt: “Ngươi có việc?”

“Số người mong điều tốt lành cho ta không nhiều lắm, hiện tại Mộ cung chủ coi như người đầu tiên, ta học hắn làm người tốt cứu vớt thương sinh, chẳng lẽ không đáng được vài giọt nước mắt à.” Diệp Vân Chu ý tứ khó hiểu nhếch mép, giọng thờ ơ khôn lường, “Ta từng dùng Sấm Ngôn Lục, pháp bảo tiên tri thông cổ hiểu kim này đã tuyên bố ngày chết của ta, có điều ta cũng không tin điều đó.”

Con ngươi Ân Tư khẽ lay: “… Để ta đi cùng.”

“Lúc mở phong ấn không thể có người ngoài tới đây làm nhiễu trận pháp, huống hồ ngươi còn phải lưu ý tình huống bên ngoài, tiếp viện cho ba khu vực trụ trời bất cứ lúc nào, trách nhiệm lớn lao.” Diệp Vân Chu cụp mắt, “Ta thua một trận cá cược, cho nên ta nghĩ lại một chút, hình như thua cả mạng cũng rất có khả năng. Đáp ứng ta một điều kiện.”

“Tại sao không nói điều kiện với cung chủ.” Ân Tư hơi cau mày.

“Tên đã trên dây, giờ không có thời gian cho hắn làm theo cảm tính.” Diệp Vân Chu nói, “Ta không hay làm việc thiện, nếu ta bất hạnh, nhớ chuyển lời cho Mộ Lâm Giang, chiêu cáo thiên hạ việc thiện của ta… Để khi đời sau nhắc đến ta, thì cũng nhất định phải nhắc đến hắn.”

Ân Tư hơi biến sắc, đang định nói gì đó thì Diệp Vân Chu đã vẫy tay đi tìm Mộ Lâm Giang.

Y xốc doanh trướng tiến vào, khóe mắt chợt nảy lên. Chỉ thấy Mộ Lâm Giang đang xõa tóc chỉnh mái trước gương, dúm tóc mái rủ xuống có thể che hết trán kia giờ bị ép lên trên, để lộ vầng trán trắng ngần.

Diệp Vân Chu hỏi: “Ngươi làm gì thế?”

Mộ Lâm Giang quay trái quay phải khuôn mặt, bình thản nói: “Như vậy có phải có khí thế hơn không?”

Diệp Vân Chu: “… Cung chủ tiên sinh thân ái, ngươi đi xem mắt với Yểm Ma Chủ à? Tóc thế nào chẳng được, bày trận pháp cho hào hùng khí thế thì cái gì chả mạnh hơn.”

Mộ Lâm Giang thả tay xuống: “Ta nhớ hồi trước có một bộ quân trang giáp nhẹ, biết thế hai ngày trước tìm xem để đâu.”

“Tỉnh đê, giáp nhẹ cũng không tăng sức chiến đấu của ngươi được đâu.” Diệp Vân Chu vô tình nói.

“Ngộ nhỡ đây là trận chiến cuối cùng của ta thì sao, lẽ nào ta không nên lưu lại cho ngươi một hình tượng hoàn mỹ?” Mộ Lâm Giang nửa đùa nửa thật nhìn chằm chằm đám tóc được vén lên trong gương, một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy câu trả lời của Diệp Vân Chu, bèn dùng khóe mắt ngó sang, y đang nhìn hắn đăm đăm bằng ánh mắt phức tạp.

“Đi thôi.” Mộ Lâm Giang đứng dậy, bỏ qua trò đùa này, “Tới núi Kình Lôi thôi.”

Hoàn cảnh vẫn ác liệt như thường, gió mạnh khiến nơi đây mịt mù tăm tối. Diệp Vân Chu khởi động Ngự Phong quyết, ngăn đất đá mù trời ở bên ngoài. Trên không kiếm ý lẫm liệt thấu xương, trước mặt Mộ Lâm Giang hiện ba ảnh mây, phân biệt là Ưng Hiên Dương, Yến Tình tiên tử và Hoắc Phong Đình.

“Đúng giờ Ngọ, Ưng điện chủ bắt đầu khởi trận, các chủ sau đó, thành chủ cuối cùng.” Mộ Lâm Giang dặn dò một lần, “Mọi sự phải đặt trụ trời lên trên hết, nếu thấy không chèo chống tiếp được thì phải liên lạc với Ưng Hiên Dương ngay.”

Yến Tình tiên tử gật đầu: “Nguyện chúng ta kỳ khai đắc thắng.”

Hoắc Phong Đình cũng nói: “Những người mạnh nhất hải vực tam đô chúng ta đều có mặt, lần này chắn chắn sẽ khiến Yểm Ma Chủ chết hẳn.”

“Mộ Lâm Giang cảm tạ chư vị đạo hữu đã cùng chung mối thù, giúp đỡ hết lòng.” Mộ Lâm Giang im lặng hít sâu, tay chắp sau lưng nắm chặt, “Mọi người cẩn thận.”

Ảnh mây của Yến Tình tiên tử và Hoắc Phong Đình lần lượt tản đi, chỉ còn Ưng Hiên Dương đứng trong bến phi thuyền hoang vắng, ánh nắng ngời tỏ và màn sương bao quanh Mộ Lâm Giang tựa như hai thế giới khác biệt. Hắm cầm Vĩnh Trú Đăng, trầm tư cúi đầu, thinh lặng một hồi lâu mới ẩn khuất nói: “Bảo trọng.”

“Ngươi cũng vậy.” Mộ Lâm Giang nhoẻn cười, phất tay tán ảnh mây đi, tung người bay lên đ ỉnh núi.

Thanh kiếm khổng lồ nối liền trời đất sừng sững giữa mây đen, trong sấm chớp rền vang, Diệp Vân Chu trông thấy bóng hình mơ hồ chiếu lên thân kiếm. Mộ Lâm Giang ngửa đầu nhìn bầu không, nắm tay siết chặt để lộ cảm xúc ngày càng sục sôi trong nội tâm. Ba trăm năm trước hắn ngã dưới màn mây đen này, nay hắn tất phải rửa mối nhục xưa, xua tan khói mù khắp trời ấy.

Họ lướt qua Băng Nga đi tới trước phong ấn Thường Hi. Xiềng xích phủ đầy vết rạn, Diệp Vân Chu đứng im tại chỗ, cố hết sức bình tĩnh nói: “Trận pháp dịch chuyển ở bao xa?”

Mộ Lâm Giang trỏ về một hướng: “Dưới kiếm Băng Nga.”

“Mở phong ấn lấy Thường Hi đi rồi lập tức lùi lại, đừng có động tác gì dư thừa.” Diệp Vân Chu nhắc nhở, “Nếu ngươi gặp Yểm Ma Chủ mà hăng quá, ta sẽ vứt ngươi ở đây mặc kệ.”

“Yên tâm đi, ta rất bình tĩnh.” Mộ Lâm Giang trầm giọng, “Ngưng thần, ta chuẩn bị khai trận.”

Diệp Vân Chu nhắm mắt lại, một khí tức nhu hòa khác hẳn với gió rét bạo ngược trên đỉnh núi tỏa ra từ quanh Thường Hi kiếm, thổi ngọn tóc của y lên. Đáy mắt chợt bùng lên ánh sáng, y cảm giác cơ thể mình nhẹ bẫng, tưởng như đang chìm dưới ánh nắng của ngày xuân ấm áp, chốc cái lại nằm trong dòng suối róc rách. Có sức mạnh nào đó đang tràn vào thân thể, y tuân theo bản năng nhấc tay lên, cảm ứng được Thường Hi đang kêu gọi. Đó là kiếm của y, dẫn dắt huyết mạch y, khiến mỗi tấc gân cốt của y đều rúng động, sôi trào kiếm ý.

Y vô thức tiến lên trước một bước, chỉ cần một bước nữa là có thể nắm lấy Thường Hi, là có thể tìm về sức mạnh đã mất của y. Diệp Vân Chu từ từ mở mắt, đầu ngón tay đưa về phía Thường Hi đang cắm trên đất.

Nhưng ngay lúc ấy, một tiếng nổ vang dội ầm ầm bên tai, Diệp Vân Chu vội dùng linh lực bảo vệ mình. Tia chớp đánh lên Thường Hi kiếm, màu trắng phủ kín tầm nhìn trong khoảnh khắc, xiềng xích phong ấn vỡ tung ra tứ phía. Cuồng phong đột ngột thét gào trên đỉnh núi, bên mặt Diệp Vân Chu chợt lạnh, một dải máu hòa cùng đất đá bay về đằng sau.

Hai tay Mộ Lâm Giang ấn xuống, thu lại ánh sáng đang xoay vòng trên mặt đất. Chỉ thấy từ dưới lòng đất vụt lên một làn khói đen, trong tiếng cười to nhâng nháo đinh tai nhức óc, nó tụ lại thành hình người, lơ lửng đứng trên Thường Hi kiếm, tóc dài ngược gió tung bay, mở cặp mắt đỏ tươi trong khung cảnh sáng tối lập lòe không ngừng luân phiên.

“Lâu rồi không gặp nhỉ, Mộ Lâm Giang.” Giọng Yểm Ma Chủ trầm mạnh, to rõ. Gã dang hai tay ra, say mê như đang cảm nhận hương vị của tự do vừa giành lại, “Thân là tu giả, theo đuổi đỉnh cao sức mạnh mới là con đường đúng đắn nhất. Cảm giác này, lũ kiến yếu ớt trầm mình trong trụy lạc các ngươi làm sao hiểu được?”

Dưới gió mạnh, Diệp Vân Chu lùi liên tiếp mấy bước, bên tai toàn là tiếng rít gào giận dữ cực đoan và tiếng sấm đì đùng. Mộ Lâm Giang chống lưng y lại, bấm quyết mở màn chắn phòng ngự, trong mắt dâng lên thù hận.

“Thường Hi!” Diệp Vân Chu không quan tâm Yểm Ma Chủ khoe khoang, nhìn chằm chặp thần kiếm tản ánh trăng dưới chân gã. Quyền khống chế của y với Thường Hi dường như đột nhiên bị ngắt đứt, một sợi khí đen lan khắp chuôi kiếm, dần dần nhuộm cả thanh kiếm thành màu đen kịt.

“Bám lên người phụ nữ, lẳng lơ gợi tình đàn ông là đỉnh cao ngươi theo đuổi?” Mộ Lâm Giang mỉa mai, “Quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ!”

“Ha, kẻ gò bó phương pháp sẽ vĩnh viễn không thành công.” Yểm Ma Chủ không hề cho đó là sỉ nhục, “Miễn đạt được mục đích, dù có làm điệu làm bộ với ngươi thì đã sao? Kẻ thất bại hai bàn tay trắng mới phải giữ khí tiết mình không bỏ, giống như ngươi và Diệp Vân Chu bây giờ vậy. Hải vực tam đô hôm nay chắc chắn là vật trong tay ta, nể tình chúng ta là đối thủ cũ, ta có thể đồng ý cho ngươi quy phục.”

Mắt Mộ Lâm Giang trào ra sát khí, Diệp Vân Chu có làm thế nào cũng không triệu hồi được Thường Hi, sốt ruột lau máu trên mặt.

“Đừng thử nữa, Tiêu Xuyên… Hay gọi ngươi là Diệp công tử nhỉ?” Yểm Ma Chủ áo đen phấp phới, mũi nhân điểm nhẹ, giữa không trung nổi gợn linh lực, Thường Hi kiếm bắt đầu rung động, tiếng leng keng như nức nở. Gã vung tay, Thường Hi từ mặt đất bay thẳng vào tay gã, “Hiện tại Thường Hi là do ta kiểm soát, nếu ngươi thật tâm quy thuận, ta sẽ rộng lòng từ bi, cho ngươi làm người hầu nâng kiếm cho ta.”

“Yểm Ma Chủ! Đừng tưởng không có Thường Hi thì ta không làm gì được ngươi!” Tay Diệp Vân Chu cầm bóng kiếm, giận đến độ khóe mắt như muốn rách ra, bóng dáng lóe lên, nhanh như chớp lao về phía Yểm Ma Chủ.

“Đừng bốc đồng!” Mộ Lâm Giang vội vàng nói, vừa gọi vừa hóa Minh Đồng ra, cặp mắt vĩ đại treo ngay trước Yểm Ma Chủ, khiến động tác rút kiếm của gã thoáng chốc khựng lại. Vậy mà ngay sau đó, cặp mắt ấy lập tức bị kình khí Yểm Ma Chủ chém ra xoắn nát, mặt Mộ Lâm Giang tái nhợt đi, khom lưng nghiêng đầu nôn ra một búng máu.

Cùng lúc đó, bên ngoài núi Kình Lôi, hai mắt Ưng Hiên Dương lóe lên, Vĩnh Trú Đăng bị ném giữa không trung, khoác một tầng linh lực ôn hòa. Từ những khoảng trống trong hai tay áo liên tục đan vào nhau, vô số đường nét vàng kim trải ra, trận đồ nối liền nhau lan rộng, ánh vàng rực rỡ sáng lên trên đại địa mênh mông, đến cả mặt trời xán lạn cũng phai mờ vì chúng.

Ngay khi trận pháp mở ra, mặt đất bắt đầu rung chấn, khe núi nứt ra trước người Ưng Hiên Dương, vô số đất đá bay vòng vòng rồi tụ lại, chồng chất hàng tầng, trở thành một trụ trời kiên cố không thể phá vỡ. Trụ rộng vô ngần, cao càng không biết bao nhiêu, đột ngột mọc từ khe nứt đâm thẳng tới trời cao, cao vòi vọi ngút ngàn.

Diệp Vân Chu đứng giữa không trung, khóe mắt thoáng thấy một công trình thình lình mọc lên, bức chắn không gian méo mó từ trụ trời mở rộng sang một hướng khác. Yểm Ma Chủ cũng bị kinh ngạc, tức khắc không đếm xỉa đến Diệp Vân Chu nữa mà quay người định trốn.

“Rút lui!” Diệp Vân Chu hô một tiếng, hoàn toàn không còn vẻ kích động trước đó, khép ngón tay nện một cơn mưa kiếm xuống Yểm Ma Chủ, nhanh nhẹn xoay người chạy về phía trận pháp dịch chuyển.

Yểm Ma Chủ vung tới một làn sương đen, không cần tốn nhiều sức đã đánh tan kiếm khí mạnh như vũ bão, song trong giây lát này, Mộ Lâm Giang đã khởi động dịch chuyển. Trụ trời hai nơi còn lại liên tiếp dâng lên, chỉ phút chốc màn chắn đã bị niêm phong, nhốt Yểm Ma Chủ ở bên trong.

Diệp Vân Chu hoa mắt, sấm sét chằng chịt dường như vẫn lưu lại trong tầm nhìn. Đứng vững, y chớp chớp mắt, y đang đứng ở một vùng tối rợn ngợp, nhìn bốn phía xung quanh, Ưng Hiên Dương đang dốc hết sức trút linh lực xuống, Kình Lôi sơn bị vây trong màn kết giới tối tăm, tưởng như bóng tân tinh bay lên từ chân trời.

“Thường Hi bị gã thao túng.” Diệp Vân Chu sầm mặt nói, “Nếu gã hủy hoại Thường Hi…”

“Không sao, sẽ lấy được về thôi.” Mộ Lâm Giang vỗ nhẹ vai y, lau tia máu trên khóe miệng.



Hai người nhìn chăm chú linh lực đang dần tụ lại trong màn chắn, nó giống như một dòng nước xiết tuôn về ba hướng trụ trời, giao nhau trên đỉnh Kình Lôi. Minh Đồng của Mộ Lâm Giang phát sáng, mọi người đều riêng phần mình sử dụng thuật pháp trông về núi Kình Lôi. Trong sóng to gió lớn, Yểm Ma Chủ khốn khổ chèo chống, mặc nhiên là đã mất lợi thế.

“Quả nhiên, dù có hấp tu địa khí và sức mạnh Thường Hi cũng khó chống lại được gốc rễ của tam đô.” Mộ Lâm Giang thoáng thở phào nhẹ nhõm, lại che miệng cúi đầu ho khan mấy tiếng.

Diệp Vân Chu quay người đỡ hờ, thấy máu tí tách chảy xuống từ kẽ ngón tay hắn thì vội vàng đưa khăn tay, lo lắng nói: “Thương thế ngươi sao rồi?”

“Yểm Ma Chủ xưa đâu bằng nay, Minh Đồng bị gã thẳng tay xé nát, ta chịu chút phản phệ.” Mộ Lâm Giang cầm lấy khăn tay lau lòng bàn tay, “Về điều tức một lượt là được.”

Diệp Vân Chu lại không buông được cảnh giác, săm soi nhìn thật kĩ Kình Lôi sơn, khó tin được rằng giải quyết Yểm Ma Chủ sẽ thuận lợi như vậy.

Ưng Hiên Dương tranh thủ ngoái đầu hỏi thăm, thấy Mộ Lâm Giang lau vết máu, sắc môi tái nhợt, hắn lại ngoảnh về, nhẹ giọng nói: “Nơi này giao cho ta.”

Mộ Lâm Giang gật đầu, vươn tay để Diệp Vân Chu đỡ mình. Sau một vụ nổ im ắng trong màn chắn, đỉnh Kình Lôi chỉ còn vẻ tiêu điều khắp phía, không thấy nửa dấu chân người.

Định mệnh ba trăm năm ngừng hẳn ở đây, Mộ Lâm Giang nhất thời hơi xúc động, trọng lượng trên vai bỗng nhẹ hẳn đi, không biết nên tiếc vì không thể tự tay đâm kẻ thù hay nên mừng vì đã diệt trừ mối họa lớn của tam đô.

“Diệp công tử, về thôi.” Mộ Lâm Giang kéo cổ tay Diệp Vân Chu.

“Không đúng.” Diệp Vân Chu nhìn đăm đăm đỉnh núi đằng xa, nét mặt ngày càng nghiêm trọng, khiến người ta lạnh sống lưng, “… Không đúng! Thường Hi không bị hủy, nhưng ta vẫn chưa cảm ứng được!”

Mộ Lâm Giang sửng sốt, mới vừa lia mắt sang, nóc kết giới đột nhiên chấn động kịch liệt một hồi, tựa như bóng nước bị người ta đâm thủng. Ưng Hiên Dương kịp lúc vá lại vết hở, song ngay sau đó, hai khu trụ trời khác thế mà ầm ầm đổ sập, trong rung chấn trời sụp đất lún truyền đến tiếng cắn răng cầu cứu của Hoắc Phong Đình.

“Không chịu được nữa thì chỉ có thể thu trận! Yểm Ma Chủ chưa chết!”

Ưng Hiên Dương khó tin nghe tiếng vang giữa bầu trời, hai phương thu trận, bức chắn tức khắc lung lay như sắp đổ. Mộ Lâm Giang đoạt bước ấn lên trụ trời trước, trận đồ tím đậm nhập vào trong, hắn truyền âm hét: “Ưng Hiên Dương, tách trụ trời dời sang đi, không thể để Yểm Ma Chủ ra ngoài được. Ân Tư, qua giữ trụ! Yến Tình Hoắc Phong Đình các ngươi mau tập hợp với nhau, Trường Sinh Hỏa cùng Dẫn Mộ Thạch có thể tăng cường linh lực!”

“Sao lại thế! Đến cả chìa khóa cũng không giết được gã ư?” Ưng Hiên Dương định thần lại, vội vã biến trận.

“Là Thường Hi, có lẽ gã đã lợi dụng Thường Hi để tránh khỏi đòn công kích.” Diệp Vân Chu lẩm bẩm, “Ưng Hiên Dương, trận pháp dịch chuyển vào núi Kình Lôi còn dùng được không?”

“Dùng được, ngươi muốn làm gì?” Ưng Hiên Dương cau mày.

“Ta muốn lấy Thường Hi về, bằng không gã vẫn có thể lợi dụng sức mạnh của Thường Hi.” Diệp Vân Chu khẽ quát một câu, “Mau mở trận dịch chuyển, không có thời gian lề mề đâu.”

“Việc này không đơn giản như nhổ răng cọp đâu.” Ưng Hiên Dương kinh hãi nói.

“Ta đi cùng y.” Mộ Lâm Giang hóa Xuân Giang Đình Nguyệt ra, “Hiện giờ tiến thoái lưỡng nan, chỉ đành cược một lần thôi. Còn bao lâu thì tới lần công kích kế tiếp của trận pháp?”

“Một khắc.” Ưng Hiên Dương tính toán, “Tuy nhiên không có hai trụ trời hoàn chỉnh, uy lực sẽ giảm mạnh.”

“Khai trận, đưa chúng ta về.” Mộ Lâm Giang không hỏi nhiều nữa, nắm chặt cán dù đứng bên cạnh Diệp Vân Chu, thấp giọng cười khổ: “Xin lỗi, phải bắt ngươi liều một lần với ta rồi.”

Diệp Vân Chu giơ tay vỗ hông hắn, trong mắt cuốn lên bão táp: “Yên tâm, đây không phải lần cuối cùng.”

Họ trở lại núi Kình Lôi trong một chùm sáng trắng. Mộ Lâm Giang lùi về sau một bước, đút một viên đan dược, nuốt xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp