Đỗ Vân Lạc mím môi cười thẳng.

Từ ma ma đứng ở một bên, thấy Hạ lão thái thái cao hứng, liền cười khanh khách nói: "Lão thái thái đây là quan tâm thì loạn, Ngũ tiểu thư chúng ta thông minh nhất, trong nhà từ trên xuống dưới có người nào không thích nàng ta? Làm sao còn cần xin đường nữa, đứng ở đó một chút, đường này liền được người ta dâng tới, tràn đầy một vòng tay ôm."

Hạ lão thái thái ôm Đỗ Vân Lạc cười ha ha: "Cũng khó trách ngươi thích ăn vị ngọt như vậy, hóa ra là ngày ngày ngâm trong bình đường. "

Đêm đó, Hạ lão thái thái luyến tiếc Đỗ Vân Lạc đi, để nàng nghỉ ngơi trong lụa bích phòng.

Lão nhân gia ban đêm ngủ nông, Lan Chi canh đêm khó tránh khỏi bận rộn, Đỗ Vân Lạc nghe thấy tiếng động, ngủ cũng không yên, hôm sau trời còn chưa sáng hết, liền tỉnh.

Chờ các phòng các viện tới thỉnh an, trong

Liên Phúc Viên liền náo nhiệt lên.

Hôm qua Mạc Thị được ăn thuốc an thần, hôm nay tâm tình cũng không tệ, cả người vinh quang đầy mặt, quét đi suy sụp của mấy ngày trước.

Liêu thị nhìn thấy trong mắt, trong lòng cũng có chút không cam, ganh tị ném ra một câu: "Nhị tẩu, Xuân Hoa viện kia phải tu sửa như thế nào đây? "

Trên dưới phủ, vốn không có bí mật gì lớn, sự thể bận này, cho dù Mạc Thị không ồn ào, cũng không thể gạt được Liêu thị.

"Phòng trong Xuân Hoa viện đều sạch sẽ, chỉ là thiếu nhân khí mà thôi". Mạc Thị cười quay đầu nhìn về phía Hạ lão thái thái nói: "Lão thái thái, hôm qua con dâu đặc biệt đi xem một chút, đem cột tường một lần nữa chà rửa liền giống như mới. Đồ nội thất bên trong đều là Lão tổ tông khi xưa lấy gỗ lê rồi mời thợ thủ công tốt làm ra, hiện giờ lại đi bên ngoài đóng cũng không tìm ra cái tốt bằng. Hoa cỏ trong sân thì cần kiên nhẫn chăm sóc, bảo quản, chẳng mấy chốc ai nhìn cũng đều thích."

Liêu thị nghe xong, một hơi nghẹn ở trong cổ họng.

Xuân Hoa viện kia là chỗ tốt, trước sau đều có cảnh trí đẹp, người nào có thể không thích?

Nhưng khiến Liêu thị đỏ mắt nhất, kỳ thật vẫn là đồ nội thất.

Lão tổ tông lưu lại thứ tốt nhất, bên ngoài tiêu tiền cũng không mua được tốt như vậy.

Liêu thị nhịn không được ở trong lòng khó chịu: Dù biết Mạc Thị là người tham lam, may mắn có hữu sự lại chiếm được một viện tốt, ngay cả đồ đạc bên trong cũng không phun ra. Lúc trước, khi Đỗ Vân Lạc chuyển vào An Hoa viện, Chân thị còn khiêm tốn vài câu, muốn đem đồ đạc bài trí đều dời đến Liên Phúc Viên, tuy rằng Lão thái thái cuối cùng không chịu nhận, nhưng tốt xấu gì cũng là một câu lễ nghĩa! Mạc Thị kia ngược lại, mở miệng liền muốn hết.

Hạ lão thái thái nghe xong, thấp giọng thương nghị với Đỗ Công Phủ vài câu, gật đầu nói: "Hoài Bình tức phụ, ngươi cứ quyết định là được rồi. "

Mạc Thị vui mừng khôn xiết.

Vì việc này, Liêu thị một bụng nước chua ghen ghét.

Đỗ Vân Lạc theo Chân thị trở về Thanh Huy viên.

Chân thị thấy nàng có chút buồn ngủ, ôn nhu nói: "Cục dzang", vào trong nghỉ ngơi một lát, đợi giờ cơm trưa lại dậy. "

Đỗ Vân Lạc thật sự mệt mỏi, cũng không từ chối, vào phòng lụa nằm nghỉ ngơi.

Mơ mơ màng màng, mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện, nàng xoay người tỉnh lại.

Bên ngoài truyền đến chính là thanh âm của Liêu thị.

"Tam tẩu, ta cũng không nói với ngươi những chuyện xấu, ta chính là quan tâm hôn sự của Vân Lan." Liêu thị thở dài một hơi, "Hinh nha đầu vừa qua cửa, tiếp theo chính là Vân Lan, tiểu tử này không có ý chí, ta thật phát rầu a! Lúc trước chỉ nghĩ đến việc là cưới cô nương nhà nào cho hắn, hôm nay nghe Nhị tẩu cùng Lão thái thái thương lượng, ta mới giật mình phát hiện, chuyện cưới vợ này thật nhiều thứ phải lo, còn phải chuẩn bị viện tử, đồ đạc, lại còn có sính lễ. "

Đỗ Vân Lạc nghe xong, nhịn không được bĩu môi, nói cho cùng, chính là vì viện tử kia!

Chân thị nghiêng người dựa vào gối, nghe vậy cười nhạt: "Tứ đệ muội nói có lý, ta gả con gái, liền đã đau đầu vạn lần rồi, chờ đến khi Vân Địch cưới vợ, ta sợ là càng bối rối hơn bây giờ. May mà Vân Địch đang học hành, ta cũng không vội vàng sớm cưới con dâu, tóm lại dù sao hắn cũng là nhỏ nhất trong mấy huynh đệ, chậm một chút, muộn một chút cũng không sao.

Lời này rơi vào trong tai Liêu thị, liền trở thành ý tứ khoe khoang Đỗ Vân Địch học vấn, Liêu thị tươi cười một chút, nghĩ đến ý đồ của mình, vẫn là nhịn xuống: "Tam tẩu là trong nhà có gạo, trong lòng không hoảng hốt. Thanh Huy viên rộng rãi, chờ Vân Như gả ra ngoài, Đông xuyên viện liền trống rỗng, về sau Vân Địch cưới vợ, cũng có chỗ ở. Không giống ta chỉ có thể lo lắng! "

Chân thị không thích những tâm tư giữa các nàng dâu, nhưng cũng không phải là không hiểu, huống hồ Liêu thị nói rõ ràng như thế, nàng muốn giả ngu cũng không được, đành phải nói: "An Phong viện cũng không có nhỏ nha, Vân Nặc cũng tới thời điểm xuất giá rồi."

"Thứ nữ bất đồng..." Liêu thị vẻ mặt đau khổ nói, " Ta đối xử tốt với nàng, nàng cùng ta đáp lại, trong lòng hai mẹ con chúng ta biết rõ tình cảm của nhau, nhưng trong mắt người khác, sẽ luôn khiến thiên hạ phải suy nghĩ nhiều. Ta giữ nàng ở lại lâu một chút, người ta nói tâm tư ta không thuần khiết cố ý kéo chân nàng, liền ta sớm gả nàng, lại trở thành ta không thích nàng phải nhanh chóng đuổi đi, tóm lại là trái phải quay qua quay lại cũng đều là khó xử, bởi vậy, ta cũng khó nói, nàng cùng Vân Lan không biết đứa nào có chuyện tốt trước. Nếu như lúc Vân Lan cưới vợ, Vân Nặc vẫn còn chưa gả, chẳng lẽ ta có thể để cho nàng chuyển ra khỏi Đông Liên Viện? "

Liêu thị mặc dù có tư tâm, nhưng những lời này lại là hợp lý.

Đỗ Vân Lạc ở bên trong nghe thấy, trái tim cũng trầm xuống theo.

Không phải con ruột của mình, làm việc tự nhiên sẽ bất đồng, trước kia nàng từng nuôi con trai người khác, loại khổ sở cùng ủy khuất này, giờ phút này nhớ tới đều nhịn không được muốn rơi lệ.

Nàng tự hỏi đối đãi đứa nhỏ kia cực tốt, nhưng rơi vào trong miệng những người đó, liền trở thành tâm tư ướp muối, thành tội lỗi, thế cho nên lúc tuổi già, ngay cả mặt đứa nhỏ mà nàng khổ tâm dưỡng lớn cũng không được thấy.

Liêu thị bên ngoài không biết trong phòng lụa bích có người, cười khổ một tiếng, lại nói:

"Trong lòng ta phiền, lại không biết tìm ai nói, liền đến tìm Tam tẩu. Ta vừa mới nghĩ, Viện tử trong phủ còn có, nhưng chỗ thích hợp không nhiều lắm. Rất nhiều nơi đều là đã lâu không được sửa chữa, phải tốn một số tiền lớn để chỉnh sửa. Mặc dù là bạc trong phủ nhưng cũng không thể tiêu xài lung tung. Tam tẩu giúp ta cùng ngẫm lại xem có viện nào tốt, ta cũng sớm cầu xin Lão thái thái, định ra địa phương. "

Chân thị rũ mắt, trong đầu cẩn thận suy nghĩ về bố cục hậu viện của Đỗ phủ, sau đó linh quang chợt lóe, triệt để thông suốt.

Nàng liền nói, Liêu thị làm sao có thể đến cùng nàng thương nghị, thì ra...

Sân vườn trống rỗng trong hậu viện, bỏ qua nhiều năm không tu sửa, còn lại chính là Bích Hòa viên lúc trước trưởng phòng ở.

Mặc dù không biết Đỗ Hoài Bảo khi nào hồi kinh, nhưng Bích Hòa viên vẫn phải để ở đó, ai cũng không vào ở được.

Bích Hòa Viên rộng rãi, nhưng Đỗ Hoài Bảo bên người còn có hai di nương, Dương thị lại xưa nay "hào phóng", đông tây xuyên viện trực tiếp phân ra ngoài cho di nương.

Đỗ Vân Hồ lấy chồng, theo lý thuyết để Đỗ Vân Đào cùng Nhan thị ở đến phòng thứ 2 liền kề là được, nhưng Dương thị lại là người có chút động tĩnh liền ngủ không ngon. Vì vậy, sau khi Nhan thị sau khi sinh hài tử, còn bố trí cho Vân Đào phu thê một cái viện ở, đại khái Dương thị muốn đêm đêm còn có thể ngủ.

Bởi vậy, vườn mai bên cạnh vườn Bích Hòa, tất nhiên sẽ bị Dương thị đòi đi cho con dâu.

Tính toán như thế, sân tốt trong hậu viện, cũng chỉ có An Hoa viện của Đỗ Vân Lạc.

Chân thị đảo mắt liếc mắt nhìn lụa bích phòng một cái, nhà nàng còn chưa gả, Liêu thị đã đến nói với nàng cùng chủ ý đánh đến An Hoa viện, không nói đến nàng không chịu buông ra, chuyện này truyền đến chỗ Hạ lão thái thái, chỉ sợ Lão thái thái cũng không đáp ứng.

Xem ra, Xuân Hoa viện rơi vào trong tay nhị phòng, quả thực khiến Liêu thị đỏ mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play