Như Hạ lão thái thái nói, mùa đông năm nay đến sớm hơn những năm trước.
Vừa mới vào tháng mười một, đã có một trận tuyết rơi dày đặc, thúc giục một cây mai vàng.
Chậu than trong An Hoa viện bốc cháy làm cho sinh hoạt ngày thường cũng không cảm thấy lạnh.
Kim Thụy thay Đỗ Vân Lạc rửa mặt thật kỹ, chỉ thấy Kim Lăng cầm mấy cành mai vàng tiến vào.
"Vừa mới cắt xuống trong vườn, Tiểu thư ngửi thử." Kim Lăng cười khanh khách nâng cành hoa lên trước mặt Đỗ Vân Lạc.
Hương hoa tươi mát tỉnh táo, Đỗ Vân Lạc rất thích, bảo Kim Lăng cầm đi cắm bình, liền bày ở trong gian đông.
Kim Thụy liếc Kim Lăng một cái, cười nói với Đỗ Vân Lạc: "Tiểu thư thích hàn mai này, nô tỳ đi vẽ chút hoa mai có được không? Thêu khăn cũng đẹp."
Đỗ Vân Lạc đáp ứng, Kim Thụy cao hứng, chọn một chiếc áo khoác tuyết lông cáo đỏ, đệm một vòng lông thú ở cổ áo, đợi Đỗ Vân Lạc muốn xuất phát, vội vàng buộc nó cho nàng, lại đem lò sưởi ấm nhét cho Đỗ Vân Lạc.
Vén rèm đi ra ngoài, chỉ cảm thấy gió lạnh đập vào mặt, Đỗ Vân Lạc ở trong phòng lâu, bị gió lạnh thổi qua, ngược lại có chút thần thanh khí sảng.
Một đường đến Liên Phúc Uyển, chỉ thấy nhị phòng đã đến.
"So với hôm qua tốt hơn một chút, cháu gái nghĩ, nghỉ thêm hai ngày nữa là có thể xuống giường." Đỗ Vân Nặc đáp.
Hạ lão thái thái gập đầu: "Như vậy là tốt rồi."
Mạc Thị nghe vậy, không khỏi âm thầm hừ một tiếng.
Trong nhà này ai nấy đều là người nhàn rỗi.
Chân thị thân thể yếu ớt, lúc sinh bệnh nằm lâu một chút, Mạc Thị cũng có thể lý giải.
Liêu thị kia, a. Đừng nhìn thân hình không cường tráng, nhưng gân cốt tốt, lúc này dĩ nhiên cũng nằm một tháng.
Nào giống bà, bảo những người nhà mẹ đẻ giày vò tới giày vò lui, trong lòng nghẹn một bụng tức giận, cũng chỉ nằm mấy ngày liền đứng lên, thật sự là chưởng chuyện trong nhà không thể trốn được.
Mạc Thị mắng Liêu thị vài câu giả tạo. Liền cùng Hạ lão thái thái nói chính sự.
Trường phòng ở Lĩnh Đông sẽ không trở về ăn Tết, theo tình huống năm trước, lễ Tết hẳn là đã chuẩn bị thỏa đáng rồi. Mấy ngày nay sẽ đưa vào trong kinh, mà kinh thành nơi này, cũng không thể thiếu chuẩn bị vài thứ đưa lại.
Hạ lão thái thái vướng bận Trưởng Tử ở Lĩnh Đông, càng lo lắng cho tằng tôn nhi sắp sinh ra trong bụng Nhan thị. Liền tỉ mỉ phân phó Mạc Thị: "Đại tẩu ngươi xử lý hậu viện, ta yên tâm. Nhưng Lĩnh Đông không thể so với kinh thành chúng ta, bọn họ ngày thường cũng không biết tích góp được bao nhiêu, ngươi chọn thêm chút dược liệu bổ dưỡng tốt cho sản phụ, cùng đưa qua. Vợ Vân Thao là sinh con đầu lòng. Chuẩn bị nhiều hơn không bao giờ thừa."
Mạc Thị biết Hạ lão thái thái sẽ nói như vậy, liền thuận theo nói: "Trong khố phòng có một cây sâm nhiều tuổi, ta đã gọi người lấy ra. Lại thêm chút dược liệu bổ khí huyết khác, đều đưa qua."
Nói xong lễ mừng năm mới. Cũng không thể thiếu nhắc đến ngày mồng 8.
Phát cháo, đó là chuyện Vương Phủ, Quốc Công Phủ, Hầu Phủ, Bá Phủ, ở kinh thành huân quý khắp nơi này, người quan lại bình thường không đi góp vui, cũng không phải là không có một trái tim phổ tế, mà là không muốn cứng rắn nổi bật, ngăn cản thể diện của các quý nhân.
Quan lại nhà người ta vào ngày mồng 8 tháng Chạp, chỉ đi lấy cháo, đến các chùa lớn trên núi Bà Nâu lấy cháo.
Dù sao cũng là trước mặt Bồ Tát, vì một tâm thành, đều là các phu nhân nãi nãi cô nương các phủ đi tuyệt đối không có đạo lý bà tử nương tử đi thay.
Năm trước, trong Đỗ phủ đều là Liêu thị mang theo Đỗ Vân Nặc đi, tháng Chạp nhiều chuyện, Mạc Thị rút không ra được, Liêu thị lại tích cực chủ động, Chân thị liền không tranh giành với bà.
"Tứ đệ muội lúc này còn nằm, không biết mùng Tám tháng Chạp này có thể có tinh thần hay không, bệnh tật ốm yếu lên núi, chúng ta cũng không yên tâm nha." Mạc Thị thăm dò hỏi Hạ lão thái thái.
Hạ lão thái thái há có thể không biết ý tứ của nàng, tựa cười không cười nhìn nàng một cái, cổ Mạc Thị lạnh lẽo, vẫn là trấn định ngồi ở đó.
Chân thị trả lời hào phóng: "Lão thái thái, đây không phải còn nửa tháng nữa sao. Vân Nặc vừa mới nói, Tứ đệ muội hai ngày nữa là có thể đi lại, vả lại trước tiên nhìn xem đi, nếu thân thể nàng ta thoải mái, tự nhiên vẫn là nàng đi, nếu là ngày Tám tháng Chạp vẫn không dễ đi lại, ta liền dẫn Vân Lạc đi."
Câu trả lời này là khéo léo, không đắc tội ai.
Hạ lão thái thái suy nghĩ một chút, gật đầu, lại quay sang nhìn về phía Đỗ Vân Lạc ngồi bên cạnh, nói: "Qua mấy ngày nữa chính là sinh nhật Vân Lạc của chúng ta, không bằng mời mấy tỷ muội chơi thân đến phủ, để Nhị bá nương ngươi an bài cho ngươi?"
Nụ cười của Mạc Thị cứng đờ, bà biết, đây chính là thái độ của Hạ lão thái thái, nếu bà muốn phơi Liêu thị, để Chân thị đi lấy cháo, sẽ phải hao tâm tư an bài tiệc sinh nhật cho Vân Lạc, coi như bồi thường tam phòng.
Chỉ là, lấy cháo này là chuyện tốt, là chuyện may mắn, nếu không phải Mạc Thị tự mình không thoát thân, nàng cũng nguyện ý đi lấy cháo nha.
Chuyện tốt bực này cho Chân thị, Hạ lão thái thái lại còn muốn bồi thường, Mạc Thị thật sự không hiểu.
Mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, ngoài miệng Mạc Thị vẫn nói: "Cái này hóa ra lại tốt, Vân Lạc muốn mời ai đến, nhanh chóng nói với bá nương."
Đỗ Vân Lạc hơi nhếch môi, bộ dáng tự hỏi.
Hạ lão thái thái bất mãn Mạc Thị thêm thị phi, lúc này mới muốn cho bà chút chuyện phiền toái, nhưng Đỗ Vân Lạc lại xấu hổ, nàng hai đời làm người, cô nương trong khuê phòng thân thiết thật đúng là không có mấy người.
Thật sự là nàng không thích đi lại các nhà, người ta đưa thiếp mời tỷ muội Đỗ gia, nàng cơ hồ đều không đi, khiến người ta xem đây cũng là một phương diện cao kiều ngạo khí của nàng đi.
Nếu là bình thường, Đỗ Vân Lạc tất nhiên nói thật, nàng một người cũng không muốn mời, nhưng biết rõ Hạ lão thái thái đang làm khó Mạc Thị, nàng lại không phối hợp, thật sự là làm lão thái thái không hài lòng.
Đỗ Vân Lạc suy nghĩ một vòng, kiều kiều nói: "Tổ mẫu, người đây là đang nhìn ta chê cười! Biết tôi không có mấy người chơi thân, còn muốn ta nói ra. Vậy, vậy thì mời A Ngọc tỷ tỷ đi."
Hạ lão thái thái cười ha ha, ôm Đỗ Vân Lạc nói: "Ngươi cũng biết ngươi chơi thân ít người? Vậy thì càng nên đi ra ngoài đi lại nhiều hơn. Bằng không chờ đến năm sau khi ngươi cập kê, ai làm Hữu ti cho ngươi, ai làm Tán giả cho ngươi? Tết có người gửi thiếp mời, ngươi cũng không được cự tuyệt nữa, năng ra ngoài cho ta."
Nói đến phần này, Đỗ Vân Lạc chỉ có đáp ứng.
Mạc Thị nghe thấy chỉ mời Thạch Quân Ngọc một mình, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực cam đoan nhất định chuẩn bị thêm chút đồ ăn ngon cho vui, lúc này mới làm cho Hạ lão thái thái chậm rãi gật đầu.
Chuyện nên nói đều nói xong, Mạc Thị liền đi nghe các bà tử nương tử báo cáo.
Bận rộn cả buổi sáng, uống một chén trà nóng, Mạc Thị mới coi như thoải mái một chút, đang muốn trở về Thủy Phù Uyển, liền nghe người phía trước báo, nói là Thạch phu nhân tới.
Mạc Thị vội vàng sai người đi báo cho Hạ lão thái thái cùng Chân thị một tiếng, tự mình đi cửa hai nghênh đón.
Thạch phu nhân tươi cười đầy mặt, cùng Mạc Thị nói chuyện cười cười đến Liên Phúc Uyển, đi vào cùng Hạ lão thái thái vấn an.
Mạc Thị ngồi cùng, thấy Chân thị tới, bà liền suy nghĩ còn có chút việc phải xử lý, muốn rời khỏi.
Thạch phu nhân ngăn cản bà, cười nói: "Nhị thái thái đừng vội đi, hôm nay ta đến, kỳ thật là đến tìm ngươi."
"Tìm ta?" Mạc Thị kinh ngạc.
Thạch phu nhân gật đầu, thấy trong phòng đều là mấy người bên cạnh Hạ lão thái thái hầu hạ, liền nói: "Không biết Vân Anh nha đầu đã định hôn chưa?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT