Kiệu hoa cứ vậy mà đi đến một nơi khá vắng vẻ để qua thôn kế bên.
Bầu trời lúc này bỗng tối đen như mực khiến mọi người ai ai cũng hốt hoảng, Tuyết Lạc cảm thấy có gì đó không đúng liền tự ý tháo khăn che mặt xuống nhìn ra ngoài nhếch môi cười nhưng vẫn giả vờ sợ rồi cố giữ bình tĩnh Mọi người đừng sợ chúng ta đi tiếp thôi đừng để qua giờ lành.
Giữa trời đen u tối xuất hiện một vòng hào quang rực rỡ từ ánh hào quang ấy phát ra những luồng phép tấn công xung quanh đoàn người ở đó nhưng chẳng ai bị thương.
Thấy nguy hiểm cận kề ai nấy điều bỏ chạy thật nhanh bỏ lại Tuyết Lạc ngồi yên trong kiệu hoa, cũng may Tiểu Quỳ còn lo cho an nguy của tân nương liền kéo cô chạy đi.
Tiểu Quỳ không may bị đánh ngất bỏ mặc Tuyết Lạc đứng đó bơ vơ một mình không biết nên chạy về hướng nào thì Bạch Thanh Phong đi tới.
Khoảng khắc chơi vơi này khiến Tuyết Lạc không kiềm được bản thân liền chạy tới ôm Bạch Thanh Phong Công tử có thể đưa ta rời khỏi đây không?
Cô muốn ta đưa cô đi đâu? Tới Thẩm gia sao? Thanh Phong nở nụ cười trêu chọc nhìn Tuyết Lạc.
Tới Thẩm gia hay về Châu phủ cũng được.
Tuyết Lạc đảo mắt nói.
Ta dày công cướp tân nương như vậy đáng lẽ cô nên theo ta mới phải.
Tất cả mọi chuyện là do công tử làm hết sao? Tại sao phải làm vậy? Tuyết Lạc ngơ ngác nhìn hắn.
Tại sao ư? Tại vì ta không muốn cô gả cho người khác.
Tuyết Lạc nghe hắn nói vậy liền nở một nụ cười thật tươi, một nụ cười mãn nguyện ngập tràn hạnh phúc, Tuyết Lạc mặc kệ bộ y phục tân nương rườm rà vướng víu chạy tới ôm chặt cổ hắn đầu tựa vào ngực y rồi đáp Ta nguyện ý...!Ta nguyện ý đi theo chàng.
Nàng không hối hận chứ? Thanh Phong dò xét thêm lần nữa.
Không hối hận, tuyệt đối không hối hận.
Tuyết Lạc nói ra một cách tự nhiên không hề suy nghĩ đắng đo gì cả.
Đời này kiếp này ta sẽ bù đắp cho nàng, sẽ yêu thương và chăm sóc nàng thật tốt sẽ không để nàng phải chịu thiệt thòi, ta sẽ không bao giờ thay lòng.
Hắn âu yếm vuốt ve tóc nàng.
Chàng nói thật sao? Nhưng con người ta rất nhạy cảm sợ là sẽ không chịu được hạt bụi dính vào mắt.
Nếu như chàng có người khác e là ta sẽ không để yên cho chàng.
Tuyết Lạc, ta yêu nàng! Đã sáu trăm năm rồi hắn mới nói lại câu nói này giúp trong lòng như gỡ được nút thắt nào đó.
Hắn cúi đầu xuống nâng cằm nàng lên rồi nhẹ nhàng trao một nụ hôn, chiếc lưỡi hắn thuần thục mà quét sạch miệng nàng không chừa chỗ nào.
Hắn một tay ôm nàng một tay điển phép vào đầu cô, tại thời khắc này Tuyết Lạc bỗng dừng lại ngước mắt nhìn hắn Đừng điển nữa ta nhớ lại tất cả mọi chuyện rồi.
Nàng nói gì? Nàng nói thật sao? Nàng nhớ ra mọi chuyện rồi? Hắn mỉm cười hạnh phúc nhìn Tuyết Lạc.
Ngày hôm qua sau khi đến gặp chàng thì vô tình ngã để đầu va đập vào đá rồi nhớ lại nhưng linh lực của ta vẫn chưa hồi phục.
Tuyết Lạc dừng một hồi rồi nói tiếp Lúc nảy ta làm vậy là cố ý thử lòng chàng và muốn nhắc nhở chàng đừng làm chuyện có lỗi với ta.
Nàng yên tâm ta tuyệt đối không để chuyện như vậy xảy ra lần nữa, Ái Lệ cũng đã chết rồi nên ta không còn vướng bận gì nữa.
Thanh Phong vui mừng đặt hai cánh tay lên đôi vai nhỏ của nàng thật chặt.
Được ta tin chàng.
Tuyết Lạc nhẹ nhàng nói.
Nàng thật sự tha thứ cho ta sao? Hắn mếu máo nói.
Cả đêm qua ta đã suy nghĩ rất nhiều, suy cho cùng ta và chàng đều có lỗi nhưng chàng đã hối hận ta cũng đã nhận hình phạt thích đáng thì cứ xem là không ai làm việc có lỗi với nhau nữa.
Tuyết Lạc đáp.
Đa tạ nàng, Tuyết Lạc.
Hắn ôm chặt nàng rồi khóc.
Chàng cũng đã hơn mười sáu nghìn tuổi rồi mà lại ôm một cô nương hai mươi tuổi đầu để khóc không cảm thấy xấu hổ sao? Tuyết Lạc vuốt nhẹ lưng hắn đùa cợt nói Hay ta nên gọi chàng là lão tổ tông?
Ta thích nàng gọi ta là lão công hay tướng công cũng được.
Hắn đắc ý nói.
Vô liêm sỉ.
Dù gì cũng theo ta rồi còn không mau theo ta về núi.
Thanh Phong nói xong nắm tay Tuyết Lạc cùng nàng bay đi về căn nhà tranh của hắn.
Hôm nay đáng lẽ nàng nên ở Thẩm gia nhưng lại theo ta đến đây chẳng lẽ nàng muốn gả cho ta sao? Thanh Phong áp sát Tuyết Lạc hỏi.
Ta nói ta sẽ gả cho chàng lúc nào chứ? Tuyết Lạc đỏ mặt nói.
Là chính miệng ai nói ta nguyện ý, ta nguyện ý đi theo chàng?
Ta có nói câu đó sao? Hình như ta cũng quên mất rồi, chàng cứ xem như lúc đó ta chưa nói gì.
Tuyết Lạc lanh miệng nói.
Nàng...!ta hứa đưa nàng đi và ta cũng đã thực hiện rồi.
Thanh Phong trìu mến nhìn Tuyết Lạc.
Ngôi mộ đó là...!Lay hoay một hồi Tuyết Lạc đã nhận ra ở đây có một ngôi mộ không tên.
Là ta lập cho nàng năm đó.
Hắn đỏ mặt nói làm Tuyết Lạc phì cười..