Tuyết Lạc cố gắng đi vào Hi Hoa cung với sắc mặt khó coi và đôi môi tím tái "Bạch Đăng Kỳ! Bạch Đăng Kỳ! Ngươi đâu rồi?"
"Có chuyện gì sao?" Bạch Đăng Kỳ vội vội vàng vàng chạy ra ngoài xem ai đang gọi mình.
Nhìn thấy Tuyết Lạc đang yếu ớt đứng bên ngoài hắn liền nhanh chóng bước tới đỡ cô "Ma Tôn, người không sao chứ?"
"Hình như ta...!trúng...!độc...!rồi!" Nói xong Tuyết Lạc ngất xỉu trong cơn đau của Cốt chi độc.
"Người đâu! Mau gọi Nhị điện hạ tới đây!" Hắn vừa nói vừa bế Tuyết Lạc vào trong.
Cũng may là đệ ấy mới vừa về đây.
"Rõ!" Tên thiên binh nhanh chóng đi tìm Bạch Thanh Phong....
Bạch Đăng Kỳ đang chuẩn mạch cho Tuyết Lạc thì Bạch Thanh Phong vừa tới.
"Ca, huynh tìm đệ sao?" Thấy Tuyết Lạc đang ở đó nằm bất tỉnh sắc mặt hắn liền thay đổi, ánh mắt hiện rõ sự hốt hoảng, lo lắng, sợ hãi trong lòng hắn "Nàng ấy tại sao lại ở đây?"
"Ma Tôn trúng độc rồi!" Bạch Đăng Kỳ nghiêm túc nói "Đây hình như là Cốt chi độc."
"Cốt chi độc? Sao đệ chưa nghe qua cái loại độc này bao giờ, chẳng lẽ nó là loại độc thần bí sao?"
Đúng vậy nhưng loại độc này còn là khắc tinh của Hồng hoang chi lực.
Người bình thường trúng phải thì sẽ có cảm giác đau đớn sống không bằng chết, khi độc phát tán khắp cơ thể thì sẽ sinh ra cảm giác đau đớn như là đang bị hàng vạn con sâu tự ý đục khoét xương cốt của cả cơ thể họ và người sở hữu sức mạnh Hồng hoang thì sẽ đỡ đau hơn rất nhiều."
"Vậy huynh có biết thuốc giải của nó là gì không?"
"Loại độc này chưa có thuốc giải."
"Huynh có thể ra ngoài một chút không, đệ muốn ở trong đây yên tĩnh nhìn nàng ấy một chút." Thanh Phong trầm mặc.
"Được thôi!" Bạch Đăng Kỳ vội đi ra ngoài theo yêu cầu của Thanh Phong.
Bạch Thanh Phong dùng phép khứa nhẹ lên cổ tay, máu tươi cứ thế chảy ra.
Sau khi để cho bản thân bị thương, hắn dùng linh lực lên trên người Tuyết Lạc để hút hết chất độc từ miệng vết thương trên cánh tay cô vào miệng vết thương trên cổ tay của hắn, chất độc đang phát tán trong người cô dần dần biến mất, tất cả Cốt chi độc trong cơ thể Tuyết Lạc điều từ từ dồn vào cơ thể của hắn.
Sắc mặt tái nhợt lúc nảy bây giờ đã trở nên hồng hào, tràn đầy sức sống, đôi môi tím tái cũng dần tươi hồng lại, độc trong người cô hết sạch rồi.
A..a....a....a.....!Hắn la hét bởi sự đau đớn do Cốt chi độc gây ra.
Từng khớp xương, từng đốt xương, từng nơi từng nơi trong cơ thể hắn điều đau đớn.
Đầu, mặt, tứ chi, cả thân thể không ngừng đau đớn, thật khó tưởng tượng được cảm giác như bị hàng vạn con sâu tự do đục khoét xương tủy trong cơ thể sẽ đau đến mức nào, đau đến chết đi sống lại, đau đến nỗi muốn chết cũng không được muốn sống cũng không xong, nhưng vì người mình yêu thương hắn sẵn sàng chấp nhận tất cả sự đau đớn đó.
"Đệ đang làm gì vậy?" Bạch Đăng Kỳ nghe thấy tiếng hét của Bạch Thanh Phong liền vội vàng chạy vào.
Bạch Thanh Phong quỵ xuống, máu tươi chảy ra từ khoét miệng hắn, đôi môi tái nhợt, gương mặt trắng bệch, đôi mày khẽ cau lại.
"Là Cốt chi độc! Chẳng lẽ đệ đã hút hết chất độc vào người đệ sao?" Đăng Kỳ sau khi bắt mạch cho y liền hoảng hốt "Tại sao đệ phải làm vậy chứ?"
"Ước muốn lớn nhất của nàng ấy đó chính là báo thù cho Châu Hạ Vỹ, nếu nàng ấy trúng độc thì làm sao có thể báo thù được nữa chứ?" Mặc dù cơ thể rất đau đớn nhưng hắn cười nhạt nhìn Tuyết Lạc vẫn còn nằm hôn mê ở đó.
"Đúng là hồng nhan họa thủy mà." Haizzz..
Đúng là hết đường cứu chữa căn bệnh si tình này của đệ ấy rồi.
"Hứa với đệ đừng nói cho nàng ấy biết về việc này!"
"Được thôi! Đệ nhớ cho kỹ loại độc này có thể tái phát bất cứ lúc nào, muốn cô ấy không biết thì đệ hãy cố gắng cẩn thận."
"Đệ biết rồi!" Đôi mày hắn càng lúc càng nhíu chặt.
"Nhưng tại sao đệ lại làm như vậy chứ? Rõ ràng đệ biết rõ Tuyết Lạc đã quên mất đệ rồi mà! Đúng là mất hết lý trí rồi, đệ bị cô ấy câu dẫn đến không biết sống chết nữa rồi!" Bạch Đăng Kỳ nhìn người đệ đệ mình yêu thương đang bị dày vò như vậy không khỏi đau lòng mà buộc miệng thốt ra những lời khó nghe như vậy.
"Có lẽ vì cú sốc Châu Hạ Vỹ qua đời nên nàng ấy mới quên đi đệ thôi, nhất định sẽ có một ngày nàng ấy sẽ nhớ ra đệ." Nàng không nhớ ra ta cũng được, nàng không yêu ta cũng được, nàng dày vò ta thế nào cũng được, nàng muốn làm gì cũng được, ta sẽ đáp ứng cho nàng những gì ta có, chỉ cần mỗi ngày nàng điều có thể bình an, vui vẻ sống tiếp là được, bởi vì đối với ta nàng mãi là ánh bình minh ấm áp sưởi ấm cõi lòng đời này kiếp này của ta.
"Ta thấy Tuyết Lạc giống như là đã uống nước Vong Xuyên rồi thì đúng hơn."
"Huynh đừng có ở đó mà suy đoán lung tung nữa!".