Tạ Từ vô cảm lấy khăn từ trong ngực, lau nước trà trên mặt.

Chưa kịp nhìn thấy trò cười đã bị phun nước vào mặt, đúng là nghiệp quật.

Hách Liên Tranh ho khan, đặt tay lên trán Tạ Từ, Tạ Từ đẩy ra, trừng anh: “Ngươi làm gì đó?”

“Xem ngươi có sốt không?” Hách Liên Tranh đáp, nếu không sốt thì sao lại nói mê sảng vậy được!

Tạ Từ: “Ngươi mới sốt, ta đã nói là ta sẽ cưới ư ——”

Hách Liên Tranh vội lấy tay che miệng hắn, “Không được nói nhảm! Nếu sư phụ nghe là bị la đó.”

Tạ Từ: “…”

Sư huynh hết đường cứu rồi, phải tìm một sư huynh khác thôi.

Phượng Huyền Vi gõ cửa rồi đi vào, Hách Liên Tranh lo rằng y đã nghe Tạ Từ nói nhảm nên mở lời trước cả khi Phượng Huyền Vi kịp nói chuyện: “Sư phụ, sao ngài cũng đến đây, ta chỉ đang chơi đùa với A Từ thôi.”

Phượng Huyền Vi cúi đầu nhìn Tạ Từ, trà trên mặt đã được lau sạch, nhưng tóc vẫn ướt.

“Đang giỡn gì?” Phượng Huyền Vi hỏi.

Hách Liên Tranh ân cần rót trà cho Phượng Huyền Vi và trả lời: “Không có gì cả ạ, sư phụ vừa mới đến sao?”

“Đã đợi bên ngoài một lát.” Y nói.

Vậy có nghĩa là y đã nghe Tạ Từ nói? Tay Hách Liên Tranh run lên, suýt làm đổ tách trà.

Anh thực sự sầu bạc đầu vì sự hòa hợp của sư môn mình mà.



“Vi sư và A Từ…” Vốn Phượng Huyền Vi muốn đích thân nói với Hách Liên Tranh, có điều nhìn thấy vẻ mặt thận trọng của đối phương, y lại không thể cất lời.

Hách Liên Tranh đợi một lúc lâu, nhưng Phượng Huyền Vi chưa kịp nói nốt phần còn lại thì Tạ Từ đã thốt: “Sư phụ hứa sẽ làm nương tử của ta rồi.”

Hách Liên Tranh sợ tới mức xém ngã ngửa xuống đất, đúng là cái gì sư đệ cũng dám nói, mới vừa thức dậy chưa tỉnh táo gọi sư phụ là nương tử, giờ còn dám nói vậy.

Hách Liên Tranh vội vàng giúp đỡ: “Sư phụ, sư đệ đang đùa với ngài thôi.”

Tạ Từ không muốn nói nữa, Phượng Huyền Vi vỗ vỗ lưng hắn để an ủi và bảo với Hách Liên Tranh: “Hách Liên, vi sư với A Từ đang ở bên nhau.”

“Dạ?” Hách Liên Tranh ngây người nhìn Phượng Huyền Vi, “Không phải hai người luôn ở bên nhau sao?”

“Là kiểu muốn trở thành đạo lữ.” Cuối cùng Phượng Huyền Vi cũng nói ra với Hách Liên Tranh.

Hách Liên Tranh sửng sốt nhìn Phượng Huyền Vi và Tạ Từ, anh nghe rõ từng từ Phượng Huyền Vi nói, nhưng khi ghép lại thì anh lại chẳng hiểu gì, sư phụ và sư đệ muốn kết đạo lữ, là có ý gì?

Đủ hình ảnh A Từ quấn quít sư phụ kể từ khi anh trở về Thanh Châu hiện lên trong tâm trí, cách chào hỏi và việc khôi phục thần lực đều là giả, rõ ràng cả hai là đoạn tụ.

Sự thật hiển nhiên ngay trước mắt, Hách Liên Tranh vẫn không muốn tin, giãy giụa hỏi: “Sư phụ, sao ngài lại hợp sức với A Từ trêu chọc ta?”

Phượng Huyền Vi tàn nhẫn phá vỡ ảo tưởng của anh: “Đó là sự thật.”

Hách Liên Tranh cau mày, nhìn Tạ Từ, sau đó nhìn Phượng Huyền Vi, anh lắc đầu: “Ta… Thực sự không hiểu.”

A Từ quậy phá thì thôi, nhưng sao sư phụ cũng thế?

Tạ Từ sáp lại, nhiệt tình hỏi anh: “Không hiểu chỗ nào vậy sư huynh, để ta giải thích cho.”

Hách Liên Tranh: “…”

Thôi đừng.

“Ngài…” Anh hé môi và nói với họ, “Hai người để ta yên tĩnh ngẫm lại đã.”

Phượng Huyền Vi nói ừ, gọi Tạ Từ: “A Từ, ra ngoài với sư phụ nào.”

Vốn dĩ Hách Liên Tranh rất bình thường khi nghe Phượng Huyền Vi gọi Tạ Từ, nhưng hiện giờ anh lại thấy khó xử.

Tại sao lại muốn cho mình biết? Vốn dĩ mình đang sống vui vẻ mà.

Tạ Từ đồng ý, hắn đến để xem trò cười của Hách Liên Tranh, nhưng giờ thấy Hách Liên Tranh như vậy, bản thân hắn dường như cũng không vui gì cho cam.

Sau khi đi xuống lầu, Tạ Từ do dự hỏi Phượng Huyền Vi: “Sư phụ, nếu sư huynh không thể chấp nhận, vậy liệu có rời khỏi sư môn không?”

Phượng Huyền Vi thoáng liếc hắn và nói đùa, “Giờ mới biết sợ sư huynh sẽ phớt lờ em à?”

Tạ Từ mạnh miệng: “Không đời nào.”

Phượng Huyền Vi không vạch trần, vuốt mái tóc dài xõa sau lưng hắn, “Cho hắn một thời gian, hắn sẽ tiếp nhận thôi em.”

Hách Liên Tranh ở trong phòng đang bối rối, ngũ quan không biết nên dồn sức vào đâu khiến vẻ mặt anh có vẻ hơi hung dữ.

Anh nắm tóc và thầm thở dài, trước khi biết sư phụ mình vẫn còn sống, Phượng Huyền Vi luôn nghĩ rằng dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng phải nhìn thấy A Từ thành thân.

A Từ rất hời hợt về mặt cảm xúc nên Hách Liên Tranh cứ tưởng hắn sẽ không dễ tìm được người mình thực sự thích, vì vậy anh đã chuẩn bị tâm lý chờ đợi một thời gian dài.

Thế mà chỉ vài năm trôi qua, A Từ đã sắp lập gia đình, nhưng gia đình ấy có phần khác những gì anh tưởng tượng.

Không phải là có phần, mà là cực kỳ nhiều phần.

Anh vốn tưởng khi A Từ thành thân, anh sẽ ngồi ở cao đường chờ A Từ kính rượu.

Bây giờ không biết là ai kính rượu ai?

Đã bảo phong thủy của cung Thương Tuyết không tốt, rất dễ thành đoạn tụ mà, quả nhiên A Từ đã bị ảnh hưởng, đáng sợ hơn nữa là sư phụ cũng thế.

Anh có thể làm gì đây?

Anh đâu thể chối bỏ Phượng Huyền Vi, sư phụ sẽ mãi là sư phụ anh, và A Từ sẽ mãi là sư đệ của anh.

À không, có thể là sư nương cơ.

Hách Liên Tranh nhất thời không kiểm soát được lực tay, giật một nắm tóc.

Hách Liên Tranh nhìn sợi tóc trong tay, anh biết dù mình có không vui cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Trong tình huống hiện tại, vì sư môn được hòa thuận ổn định lâu dài, hắn chỉ có thể cầu nguyện mỗi ngày rằng sư phụ sư đệ sẽ ngọt ngào hạnh phúc, vĩnh viễn không chia lìa.

Đêm xuống, những ngọn núi phía xa để lại hình bóng uốn lượn và nhấp nhô trong ánh hoàng hôn, Hách Liên Tranh đi xuống lầu, Phượng Huyền Vi và Tạ Từ đang ngồi cạnh nhau dưới mái hiên, ngước nhìn tầng mây rực cháy trên bầu trời, thỉnh thoảng cúi đầu thì thầm vài câu.

Hách Liên Tranh nhìn họ, đột nhiên nghĩ đến câu “đầu gối tay ấp”. Với tính khí kiêu ngạo và buông thả, muốn làm gì thì làm của A Từ, có lẽ người duy nhất trên đời này sẽ khiến hắn hạnh phúc chỉ có sư phụ.

Tạ Từ vừa quay đầu đã nhìn thấy Hách Liên Tranh ngẩn người ở cửa, hắn vẫy tay với anh: “Sư huynh, gọi sư nương xem nào.”

Đây là lời mà con người nói à!

Sư đệ của hắn da mặt dày, Hách Liên Tranh không chịu nổi nữa nên mới cố rặn câu: “Vớ vẩn.”

Tạ Từ không chịu thua: “Sao lại vớ vẩn?”

Hách Liên Tranh không thể đáp lời nên chỉ đành đưa mắt nhìn Phượng Huyền Vi cầu cứu, nhưng sư phụ chỉ nhìn và nở nụ cười, hoàn toàn không để ý.

Hách Liên Tranh hít một hơi thật sâu, gọi: “Sư nương…”

Tạ Từ không sợ hãi mà Phượng Huyền Vi đã ho sặc sụa.

Y không ngờ Hách Liên lại gọi ‘sư nương’ thật.



Tạ Từ vội vỗ lưng y, khen: “Ngươi thấy sư phụ vui chưa kìa.”

Hách Liên Tranh: “……”

Nói thật, ta không nhìn thấy y vui.

Khi trời sắp tối, ba người họ cùng ngồi dưới mái hiên, đếm sao, nhớ về những ngày xưa kia.

Tạ Từ vẫn muốn thành thân với Phượng Huyền Vi, không phải đặt nặng việc bái đường, hắn chỉ muốn nhìn thấy Phượng Huyền Vi mặc hỉ phục đỏ rực thôi.

Đương nhiên không thành vấn đề, hai người dạo quanh tiệm may ở thành Thanh Châu cả ngày trời, cuối cùng chọn được hai bộ ưng ý, sau đó chọn ngày thành thân.

Ngày đó gió nhẹ, bầu trời không một gợn mây, cây mới nảy mầm đung đưa trong ánh xuân rực rỡ. Phượng Huyền Vi và Tạ Từ vừa mặc hỉ phục vào, Ứng Liên Tử cùng một số trưởng lão phái Trác Quang đã đến ngoài cửa.

Nhìn thấy hai người họ mặc quần áo đỏ đi xuống lầu, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Ứng Liên Tử là, đây là đồng phục mới do sư môn cấp à? Tại sao Hách Liên Tranh lại không mặc? Hắn bị trục xuất khỏi sư môn?

Trước khi ông kịp hiểu, một nhóm tiên quân khác từ Doanh Châu cũng đến đây.

Các vị tiên nhìn thấy Phượng Huyền Vi mặc hỉ phục còn sốc hơn, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy hoàng đế mặc đồ sáng chói như vậy sau biết bao năm, hiếm thấy, thật sự quá hiếm thấy.

Tuy nhiên họ nhanh chóng phát hiện Phượng Huyền Vi và Tạ Từ sắp kết hôn. Tuy cả hai vốn là thầy trò, nhưng không phải trường hợp đầu tiên thầy trò làm đạo lữ ở giới tu tiên, có điều dù sao cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì.

Ứng Liên Tử thầm thấy không ổn nhưng vẫn giữ trong lòng, vui vẻ chúc phúc. Suy cho cùng Tạ Từ vốn là chủ nhân cung Thương Tuyết, không có quan hệ gì với họ, khoan nói đến việc hắn muốn lấy sư phụ, dù hắn có cưới một hòn đá cũng không đến phiên họ xen vào, hiện tại hắn đã trở thành của ông tổ của họ, bọn họ càng không có quyền bình luận.

Người của phái Trác Quang luôn chú trọng tôn sư trọng đạo nên hơi khó vượt qua ngưỡng cửa này, nhưng các vị tiên lại rất vui mừng, không ngờ được tận mắt chứng kiến đế quân thành hôn, quả nhiên chỉ cần sống đủ lâu là gì cũng thấy.

Trước đây họ còn cảm thấy cách Phượng Huyền Vi đối xử với đồ đệ nhỏ hơi kỳ lạ, giờ thì rõ cả rồi.

Diệp Vấn Cừ ngẩng đầu nhìn cách bố trí ở đây, không hài lòng: “Nơi này chẳng có không khí chút nào.”

Diệp Vấn Cừ búng tay, tòa nhà nháy mắt được bao phủ bởi lụa đỏ và đèn lồ ng, phấp phới trong gió.

Không biết vị tiên nào lấy cây kèn suona và chơi giai điệu vui vẻ ngay trong đám đông.

Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay, có người đi mua pháo treo ở ngoài cửa, đến lúc thì đốt, tòa nhà nhỏ vốn yên ắng giờ trở nên sôi động.

Ứng Liên Tử ngạc nhiên, đây có thực sự là tiên quân Doanh Châu không vậy?

Sao phấn khích thế!

Những mảnh giấy và cánh hoa đỏ lả tả bay, mặt đất trải một tấm thảm dài màu đỏ, mọi người đứng hai bên, liên tục chúc phúc bọn họ, pháo ngoài cửa nổ lách tách, hoa giấy bay phấp phới trong làn khói trắng, mừng cặp đôi mãi mãi bên nhau.

Đột nhiên, tiếng pháo đinh tai vụt tắt, trong viện lặng yên, mọi người ngẩng đầu liền thấy một thanh niên áo trắng đứng ngoài cổng, chính là Giang Nghiên.

Gã đứng đó, nhìn thẳng vào Tạ Từ xuyên qua đám đông, hỏi: “Ngươi sắp thành thân à?”

Tạ Từ hỏi ngược lại: “Bộ ngươi không thấy?”

Đôi mắt Giang Nghiên tối sầm, sau đó nói với Tạ Từ, “A Từ, theo ta đi.”

Là cướp hôn! Các vị tiên lập tức cảm thấy chuyến đi Thanh Châu lần này quá đáng giá, vừa vểnh tai vừa lén quan sát biểu cảm của đế quân, nhưng Phượng Huyền Vi vẫn cười mỉm, không thể biết y đang nghĩ gì.

Tạ Từ nheo mắt, nhìn Giang Nghiên từ trên xuống dưới, cuối cùng hỏi: “Ngươi bị điên hả?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play