*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đầu mùa hè năm thứ ba của Đại Dận Thiên Tỉ, nhiều lực lượng nổi
[email protected] đã cùng tấn công kinh đô và tiến vào cung điện, thề phải lấy đầu hôn quân là Tề Huyên Nghi.
Trong cung hỗn loạn, điện Khánh Hoa ở phía đông bốc cháy trước, ngọn lửa theo gió lan ra xung quanh nhưng không ai đến dập, cung nữ, thị vệ và thái giám đều nhanh chóng thu dọn hành lý, tránh ánh mắt của quân phản loạn và vội vàng trốn chạy.
Tề Huyên Nghi vẫn ngồi trong cung Quan Sư, ngẩn ngơ nhìn lên mái vòm, những ngày tốt đẹp sắp kết thúc rồi, có chút luyến tiếc.
Hắn luôn có linh cảm rằng chỉ cần mình chết sẽ tỉnh khỏi Nam Kha. Sau khi dậy, hắn phải quay lại xem sư phụ đã xuất quan chưa, nếu sư phụ biết hắn vào mấy nơi như Nam Kha không chừng sẽ cấm hắn ăn đường lần nữa, thật là đáng sợ mà.
Tiêu Hạc bước vào, nhìn thấy hoàng đế đang ngồi trên tấm thảm dày lơ đãng nhìn không trung, khuôn mặt không chút u sầu, tựa như vị hoàng đế bị lật đổ kia không phải hắn.
Tiêu Hạc cảm thấy nếu mình không đến đây, chắc hẳn hoàng đế đã thực sự muốn chết dưới lưỡi dao của những kẻ nổi loạn.
Y đi tới, nhẹ giọng hỏi: “Bệ hạ, ngài đang suy nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ về ngươi đó.” Tề Huyên Nghi đáp, hắn không biết liệu mình có thể gặp được ai hợp ý như y sau khi rời khỏi Nam Kha không.
Tiêu Hạc cảm giác trái tim mình bị móng vuốt nho nhỏ cào nhẹ, y biết cảm xúc của Tề Huyên Nghi khác với người thường, nhưng lại thường cảm thấy mình đã có được chút chân thành duy nhất mà hắn có.
Y vội mặc y phục thái giám cho Tề Huyên Nghi, nắm tay chạy khỏi cung, họ cưỡi ngựa, nghe tiếng răng rắc của những tòa nhà sụp đổ sau lưng, tiếng gươm giáo rền vang như hòa vào máu thịt, cung Quan Sư sừng sững trong hoàng cung Đại Dận hơn trăm năm đã bị thiêu rụi trong lửa.
Con ngựa của họ bị thương trên đường rồi ngã xuống, để tránh những kẻ truy đuổi, Tiêu Hạc đành dẫn Tề Huyên Nghi vào rừng và men theo con đường đến thành phố phía trước.
Tề Huyên Nghi thường chỉ vận động đôi chút trên giường, giờ cứ như đang gi3t chết hắn, chạy được hai bước đã cúi đầu thở hổn hển, cổ họng nồng nặc mùi máu, hắn nói với Tiểu Hà: “Ta chạy không nổi nữa, ngươi chạy một mình đi.”
Tiêu Hạc quay đầu nhìn hắn, hoàng đế thật sự không quan tâm sống chết của mình, chẳng qua hắn đã luôn vậy rồi, lẽ ra y phải biết sớm hơn mới phải. Tiêu Hạc bất đắc dĩ nói: “Mỏng manh.”
Tề Huyên Nghi đang uống nước nghe vậy đã phun nước ra, sau đó loạng choạng đứng dậy, nếu Tiêu Hạc không tinh tường và nhanh nhẹn đỡ thì hắn đã ngã xuống mương rồi.
Hắn ho sặc sụa, Tiêu Hạc đứng bên cạnh vỗ vỗ lưng cho, Tề Huyên Nghi ho xong liền đứng thẳng người, nhìn lom lom Tiêu Hạc như muốn đâm hai lỗ trên người y.
Tiêu Hạc hơi chút chột dạ, không biết mình đắc tội với đối phương chỗ nào, liền hỏi: “Ngài nhìn ta như vậy làm gì?”
Tề Huyên Nghi không giải thích, chỉ cảnh cáo Tiêu Hạc, “Không được nói thế nữa.”
Tiêu Hạc hiểu ngay, có điều vẫn cố tình hỏi: “Nói gì cơ?”
Tề Huyên Nghi lườm y, “Bộ ngươi không nhớ rõ mình mới vừa nói gì à?”
“Ý ngài là mỏng ——” Tiêu Hạc còn chưa nói xong đã bị Tề Huyên Nghi bịt miệng.
“Đừng nói nữa,” Tề Huyên Nghi dữ dằn uy hiếp, tay hắn lạnh như băng, đây là lần đầu tiên vị hoàng đế từ nhỏ đã được ăn no mặc ấm phải chịu khổ thế này.
Tiêu Hạc biết đó là do hắn giéo gió gặt bão, nhưng vẫn không khỏi đau lòng cho hắn.
Tiêu Hạc nắm tay Tề Huyên Nghi, khẽ nói: “Được, ta không nói nữa.”
Y xoay người ngồi xổm xuống trước mặt Tề Huyên Nghi, “Lên đi, ta cõng ngài.”
Tề Huyên Nghi chớp mắt và không di chuyển, hắn cảm thấy Tiêu Hạc càng lúc càng giống sư phụ mình.
Sư phụ hắn không nên xuất hiện ở Nam Kha, nếu sư phụ đến đây thật… Nghĩ thế, Tề Huyên Nghi hít ngược, nhanh chóng xua tan suy nghĩ đáng sợ này.
Tiêu Hạc quay đầu nhìn, Tề Huyên Nghi hãy còn ngây người đứng đó, không biết hoàng đế lại đang suy nghĩ gì đây, Tiêu Hạc hỏi: “Làm sao vậy? Không phải bảo mệt ư?”
Tề Huyên Nghi mím môi, do dự một lúc lâu rồi nằm lên lưng Tiêu Hạc.
Tiêu Hạc cõng hắn đi lên núi, vết sẹo trên mặt trông rất dữ tợn dưới ánh trăng, Tề Huyên Nghi vuốt v e nó, lúc đó hắn nên bắt và giết hết nhà họ Bùi mới phải.
“Hình như ngài có chuyện muốn nói với ta.” Tiêu Hạc nói.
Tề Huyên Nghi lắc đầu, “Không, ngươi nhầm rồi.”
Hắn sẽ không bao giờ nói những lời ấy với Tiêu Hạc.
Tiêu Hạc cũng không vạch trần, chỉ thuận theo lời hắn và gật đầu: “Vậy được.”
Bấy giờ có quá nhiều người muốn mạng của Tề Huyên Nghi, Tiêu Hạc dẫn hắn bôn ba khắp nơi, nhiều lần suýt bị phát hiện, nhưng may là cuối cùng vẫn thoát khỏi hiểm nguy.
Ban đầu Tề Huyên Nghi không muốn chạy trốn, dù sao đối với hắn hiện giờ, chết vẫn dễ dàng hơn, trở thành kẻ lưu vong chưa bao giờ là đơn giản cả.
Nhưng hắn thực sự không phải chịu khổ khi đi theo Tiêu Hạc, tuy đôi khi phải giả nữ để tránh bị theo dõi. Hắn mặc váy đỏ và thoa son môi rực rỡ, đứng bên cạnh Tiêu Hạc rồi gọi y là phu quân, lúc nào khuôn mặt của Tiêu Hạc – người luôn ngay thẳng và tự chủ, cũng sẽ đỏ bừng như thể sắp chảy máu, Tề Huyên Nghi thấy thú vị, thế là ôm tay y rồi ghé vào tai gọi phu quân phu quân liên tục.
Họ nghe rất nhiều lời đàm tiếu trên đường chạy trốn, ví dụ như chuyện cậu chủ Bùi Thiếu Nghệ của nhà họ Bùi đã thổ huyết chết vì không thể chấp nhận sự thất bại của gia tộc. Tề Huyên Nghi có nhớ người này, vào đêm hắn dẫn người đến nhà họ Bùi để cứu Tiêu Hạc, đối phương đang đứng dưới chân núi phía xa, Tề Huyên Nghi sai người bắn gã nhưng tiếc là không trúng.
Ngoài ra còn có một vị tướng quân ở tây bắc tên Tần Kiêu, vì cứu người trong thành nên đã một mình đi ám sát thủ lĩnh quân phản loạn, khi trở về thì thấy cha mẹ và anh em đều đã chết ở nhà, không lâu sau, anh cũng hy sinh trên chiến trường.
Trong thời loạn lạc, mạng người như cỏ rác, ai mà cướp được nửa phút vui vẻ trong kiếp phù du?
Sau khi quân nổi dậy chiếm được kinh đô thì bắt đầu chém giết lẫn nhau, cùng lúc đó, một đội quân kỳ lạ xuất hiện ở phía bắc, thủ lĩnh của họ không xưng vua, cũng không cướp ruộng đất của người dân, mà còn chia đất đai của người giàu và quý tộc cho những người tha hương.
Thuộc hạ gọi hắn là Tiết tướng quân, hoặc là Tiết đại ca, cho dù thỉnh thoảng gọi bằng tên cũng chẳng sao. Hắn chủ trương mọi người đều bình đẳng, khắp thế gian là người một nhà, từ nay có cơm cùng ăn, có áo cùng mặc, có sách cùng đọc, không còn phân chia giàu nghèo, không còn việc lấy của mọi người trong thiên hạ để nuôi một người, thiên hạ này sẽ do tất cả cùng quản lý.
Nghe có vẻ thú vị, nhưng Tề Huyên Nghi không quan tâm việc thế giới sẽ được thay thế thành một người làm hoàng đế, hay là tất cả mọi người làm hoàng đế. Hắn chỉ coi mấy điều này như câu chuyện sau bữa tối, nghe xong thì quên mất.
Trên đường đến Thương Châu, thân phận của Tề Huyên Nghi bại lộ lần nữa, suýt bị bắn chết dưới mưa tên, Tiêu Hạc cố gắng cứu hắn, cuối cùng trốn đến một hòn đảo hoang.
Thật ra Tề Huyên Nghi không sợ chết, chỉ cần không bị tra tấn trước khi chết thì sao cũng được, tất nhiên, tốt nhất là để hắn chết trong lúc ngủ.
Nhưng Tiêu Hạc không chịu bỏ hắn, hắn còn nhớ rõ dáng vẻ đỏ hoe mắt, cằm cắn chặt như sắp nứt vụn của y dưới cửa thành Thương Châu, bàn tay nắm cổ tay hắn như muốn bóp nát xương.
Hắn thật sự không hiểu Tiêu Hạc đang nghĩ gì, y có thể quay về tìm vị hôn thê của mình mà, cứ đi theo hắn làm gì.
Tề Huyên Nghi rảnh rang nằm trên sườn đồi, cỏ xanh mềm mại dưới cơ thể, hắn nhắm mắt lại, giấc mơ ngập tràn hương thơm của cỏ cây hoa lá.
Mặc dù Tiêu Hạc bị mắc kẹt trên đảo hoang cùng hắn, nhưng y vẫn sử dụng bồ câu để nhắn tin với thế giới bên ngoài, thỉnh thoảng Tề Huyên Nghi có nhìn thấy nhưng cũng không hỏi nhiều. Ở đây hắn chả cần phải lo cơm ăn áo mặc, buổi tối còn có Tiêu Hạc ngủ cùng, cuộc sống trên đảo xem ra cũng không khác mấy khi ở cung Quan Sư.
Tề Huyên Nghi mỏng manh nhưng không khó nuôi, Tiêu Hạc xây căn nhà trên đảo, làm xích đu, mở ruộng trồng rau, mùa xuân Tề Huyên Nghi sẽ ngồi xích đu xem y gieo hạt trong vườn rau; Hè đến, hắn thích bắt cá dưới sông, nhưng Tiêu Hạc nấu lại không chịu ăn, hắn chê cá nhiều xương nên Tiêu Hạc sẽ nhặt từng mảnh xương ra cho; Mùa thu, Tề Huyên Nghi đi khắp núi rừng và cánh đồng để tìm quả ngọt, trái cây đỏ mọng nhưng khi cắn lại rất chua, Tề Huyên Nghi nhăn mặt, thè lưỡi; Đông sang, hắn sẽ dành cả ngày ở trong chăn đến năm tới, thời tiết ấm hơn mới ra ngoài vận động.
Khi Tề Huyên Nghi có tâm trạng tốt sẽ vòng tay qua cổ Tiêu Hạc và cố tình thủ thỉ gọi y là phu quân, mà khi buồn bã lại ngồi một mình bên cửa sổ, phớt lờ mọi người, có điều chỉ cần một một viên kẹo là dỗ dành được.
Tiêu Hạc không thể thốt nên lời rằng mình thích đối phương nhiều cỡ nào, nhưng y ước mình có thể khoét một lỗ trong trái tim và giấu hắn vào đó, như thế hắn sẽ ở bên y mọi lúc mọi nơi.
Có lẽ đây là điều vận mệnh đã định sẵn, từ lần đầu tiên gặp mặt đã biết sẽ đi đến ngày hôm nay, họ nên như vậy, vĩnh viễn không chia lìa.
Đó là một mùa hè khác, bông hoa trắng rơi xuống chóp mũi Tề Huyên Nghi, hắn lấy bông hoa xuống và hắt hơi rõ to.
Ánh hoàng hôn màu cam nhuộm đỏ bầu trời, mặt sông lung linh, càng nhiều bông hoa bị gió chiều thổi xuống.
“Thật đẹp,” Tề Huyên Nghi ngẩng đầu nhìn khóm hoa rơi và thở dài, “Hình như sắp có tuyết rồi.”
Hắn quay đầu hỏi Tiêu Hạc: “Đây là hoa gì?”
Tiêu Hạc nói: “Là hợp hoan* trắng.” Y dừng một chút, sau đó nghiêm túc nói: “Nếu thích, chúng ta có thể rời đảo mua một căn nhà rồi trồng sau sân.”
Hoa hợp hoan*:
Tề Huyên Nghi lắc đầu, “Không đẹp bằng trên đảo.”
Trong Ngự hoa viên cũng có một cây hợp hoan trăm tuổi, nhưng không phải màu trắng, cứ mỗi độ xuân hạ, hoa hồng nhung sẽ phủ kín các con đường trong cung, có lẽ nó quá đỗi bình thường nên Tề Huyên Nghi cũng không để ý tới.
Tiêu Hạc cười nói: “Vậy từ nay, mỗi năm vào lúc này, ta sẽ dẫn ngài trở lại đảo ngắm.”
Tề Huyên Nghi nhìn Tiêu Hạc, cảm thấy y thật ngây thơ, hắn là một vị vua mất nước, bất cứ ai từng đọc sử sách các triều đại đều biết rằng, từ xưa đến nay không có vị vua mất nước nào có kết cục tốt đẹp cả.
“Không có sau này.” Hắn bình tĩnh nói, không buồn cũng không hối hận.
“Tại sao không?” Tiêu Hạc nắm tay hắn rồi đảm bảo: “Vẫn có.”
Tề Huyên Nghi mỉm cười với y. Hàng ngàn binh lính và ngựa bao vây đảo Sương Lộc ở phía xa, sau hai năm bốn tháng chạy trốn, Tiêu Hạc và hắn chưa từng tách rời, giờ đây nơi ẩn náu cuối cùng của họ đã bị bại lộ, cuộc trốn chạy điên cuồng cuối cùng đã đi đến hồi kết.
Ai còn nhớ mùa xuân năm Thiên Tỉ thứ hai, xuân tươi hoa thắm như gấm, chính hắn đã ép Tiêu Hạc ở lại bên mình.