Tề Huyên Nghi nghiêng đầu, cho rằng Tiêu Hạc đang giận vương gia, do dự một lúc rồi vỗ vai Tiêu Hạc, an ủi: “Đừng bực tức, mai lên triều trẫm sẽ trút giận cho ngươi.”
Tề Huyên Nghi diễn vai hôn quân ngày càng thành thạo, mà hắn cũng cảm thấy rất vui, lẽ ra mình nên làm thế này từ lâu rồi mới phải.
Tiêu Hạc lặng thinh, Tề Huyên Nghi tưởng y bị thương nặng, vì vậy không để bụng, bảo Chung Đắc Lộc gọi thái y đến chữa trị.
Tuy khuôn mặt Tiêu Hạc không bị gì, nhưng vết roi trên lưng rất nghiêm trọng, chỉ cần cử động một chút là đụng trúng vết thương, không thể làm chuyện vui vẻ trong thời gian ngắn.
Cho dù có dùng loại thuốc tốt nhất cũng phải mất thời gian dài bình phục, khó bảo đảm không để lại sẹo.
Tề Huyên Nghi hay tin đã tức đến mức đập tất cả đồ sứ trong cung Quan Sư, sai người bắt vương gia vào thiên lao, khi vết thương ở lưng Tiêu Hạc lành mới được thả ra. Vương gia đã lớn tuổi, biết mình bị tống vào ngục vì chuyện chết tiệt này liền ngất xỉu do giận, Tề Huyên Nghi sai người khiêng ông vào ngục.
Quần thần trong triều quỳ ngoài thư phòng một ngày một đêm, xin tha tội cho vương gia nhưng vẫn không làm hoàng thượng đổi ý.
Sáng sớm ngày thứ hai, hoàng đế đã biết bao ngày chưa vào triều cuối cùng cũng xuất hiện tại buổi chầu, các quan viên vô cùng phấn khích, khi Chung Đắc Lộc hô “Có việc thì bẩm tấu không có thì bãi triều” là họ bắt đầu huyên thuyên không ngớt.
Họ mắng Tề Huyên Nghi ph óng đãng vô đạo đức, bảo rằng Đại Dận đã đến bờ vực suy vong, cơ nghiệp trăm năm của tổ tiên gia tộc Tề sẽ bị hủy hoại trong tay hắn. Lời qua tiếng lại một lúc, lỗ tai Tề Huyên Nghi đã chai sạn, hắn biết rõ mình đang làm gì hơn bất cứ ai, nhưng có quan trọng gì? Nơi đây chỉ như một trò chơi không để lại hậu quả, thế nên đương nhiên hắn sẽ vui chơi thỏa thích rồi.
Tể tướng mắng càng lúc càng nặng lời, còn chuyển sang cả Tiêu Hạc, nói y là hồ ly tinh, là tai họa cho quốc gia, nếu Tề Huyên Nghi có ý sửa đổi thì nên hạ lệnh xử trãm ngay. Tề Huyên Nghi lắng nghe một lúc, cuối cùng không thể chịu được nữa: “Chẳng lẽ tể tướng ghen tị? Muốn vào hậu cung của trẫm? Nhưng trẫm sợ nhìn dáng vẻ của ngươi là trẫm không ăn được, lãnh cung của trẫm còn trống đấy, tể tướng có muốn vào không?”
Tể tướng đã gần 50 tuổi không ngờ mình già vậy rồi mà còn bị quấy rối, tức giận đến mức lao đầu vào cột, may mà được đồng liêu kịp can ngăn nên không chết, sau khi về ông đã viết sổ con xin nghỉ hưu, Tề Huyên Nghi cũng không thuyết phục ông ở lại, cho phép ông cáo lão về quê.
Trong triều cũng có một số quan viên rất giỏi luồn cúi, ban ngày nghiêm khắc mắng hoàng đế cùng người khác, tối về lại suy nghĩ lung tung, hoàng thượng thích long dương, nếu Tiêu Hạc làm được thì người khác cũng có thể.
Để lấy lòng hoàng đế, chẳng bao lâu sau đã có người bí mật dâng cho hắn một đống đàn ông, nghe nói người nào cũng lợi hại, ai dùng rồi cũng khen. Tề Huyên Nghi không những không vui vẻ nhận, mà còn đánh tơi tả quan lại đứng sau, xấu xí thì thôi đi, đã thế còn bị nhiều người dùng? Thứ thế này mà cũng dám đưa đến trước mặt hắn.
Mà nói đến đây, hắn quên hỏi Tiêu Hạc đêm đó có phải lần đầu tiên của y không.
Tối đến Tề Huyên Nghi vào cung Quan Sư, Tiêu Hạc đang đọc sách dưới ngọn đèn, hắn ngồi xuống đối diện Tiêu Hạc, hai tay chống cằm, yên lặng nhìn y.
Ngắm người đẹp dưới ánh đèn, quả là có sức hấp dẫn đặc biệt.
Không biết Tiêu Hạc quá chăm chú đọc sách, hay là cố ý phớt lờ Tề Huyên Nghi, y chỉ mãi lật sách, không nhìn lên.
Tề Huyên Nghi cũng không tức giận, hắn hơi buồn ngủ, nằm trên bàn ngáp, bỗng nhớ tới sư phụ, khi hắn tiến vào Nam Kha, sư phụ còn đang bế quan, không biết giờ đã ra chưa.
Hôm nay hắn dậy sớm nên hiện tại rất mệt, liên tục ngáp mấy lần, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, đứng dậy nắm quần áo Tiêu Hạc, kéo y lên giường.
Tiêu Hạc đặt cuốn sách xuống, có lẽ mấy ngày nay y đã quen với cuộc sống chỉ biết chịu đựng mà không thể phản kháng, vì vậy cũng không tức giận, chỉ bất đắc dĩ nói với Tề Huyên Nghi: “Bệ hạ, trên lưng thảo dân có vết thương, e là đêm nay không thể làm ngài hài lòng.”
“Trẫm không làm gì cả, ngươi ngủ với trẫm là được.” Tề Huyên Nghi nói.
Hai ngày nay hơi quá độ, Tề Huyên Nghi đã cảm thấy thận mình suy yếu, mấy chuyện thế này không thể vắt kiệt, đành nhờ thái y kê đơn bồi bổ. Tiêu Hạc cũng vất vả rồi, để y bồi bổ với mình.
Tiêu Hạc không biết bệ hạ đang nghĩ gì, ngoan ngoãn nằm nghiêng bên cạnh, để tránh đè lên vết thương trên lưng, mấy ngày nay y chỉ có thể ngủ thế này.
Vốn dĩ Tề Huyên Nghi rất buồn ngủ, giờ nằm trên giường lại lấy lại chút sức lực, lưng Tiêu Hạc đã ngừng chảy máu và bôi thuốc, nhưng vết thương dưới lớp băng gạc vẫn trông rất đau. Lúc đầu Tề Huyên Nghi chỉ nghịch tóc Tiêu Hạc, nhưng sau đó không hiểu sao lại di chuyển đến lưng y, chạm vào vết thương một lúc, đột nhiên hỏi: “Đau không?”
“Không đau.” Tiêu Hạc đáp.
Trên đời này làm sao có ai mà không biết đau.
Tề Huyên Nghi không hiểu, hắn từng cho rằng tu sĩ khác người thường, họ không nhạy cảm với cơn đau, nhưng lúc có thể tu luyện, hắn phát hiện nó vẫn đau như vậy, thế là mỗi khi bị thương, hắn sẽ nhe răng trợn mắt gọi sư phụ.
Tề Huyên Nghi thu tay và nhắm mắt lại, may mà mình là hoàng đế, mấy cái roi đó không thể quất vào hắn.
Vương gia và thừa tướng đều bị hoàng đế trách phạt vì chuyện Tiêu Hạc, những quan lại khác dần thấy bất an, biết Tiêu Hạc giờ là người được hoàng thượng yêu thích nên không ai dám nhắc đến chuyện này trước mặt hắn nữa, mà huống hồ mấy ngày tiếp đó bệ hạ cũng không lên triều, không cho họ cơ hội gặp mặt.
Cuối xuân mưa êm ả, ngay cả sấm sét cũng nhẹ nhàng hơn, cung Quan Sư mờ tối, thích hợp nhất để ngủ.
Chung Đắc Lộc vội vã chạy vào báo, bệnh dịch đang bùng phát ở Ninh Châu, hàng ngàn người đã nhiễm bệnh, quận trưởng Ninh Châu đã cho phong tỏa cổng thành để ngăn dịch bệnh lây lan. Tuy nhiên trong thành lại không đủ lương thực, thuốc thang nên xin triều đình cử người hỗ trợ.
Tề Huyên Nghi nghe thấy chỉ xua tay, như thể không quan tâm đ ến sống chết của hàng trăm ngàn người dân Ninh Châu, hắn bảo Chung Đắc Lộc mau ra ngoài, đừng quấy rầy mộng đẹp của hắn.
Chung Đắc Lộc muốn thuyết phục lần nữa, nhưng ông ta biết thân biết phận mình, hơn nữa gần đây bệ hạ còn thất thường, ông vẫn quý cái đầu trên cổ lắm.
Tuy nhiên, dịch bệnh ở Ninh Châu đã nghiêm trọng đến mức nếu không xử lý kịp thời sẽ lây lan sang các vùng lân cận, Chung Đắc Lộc do dự một lúc lâu, cuối cùng nhìn sang Tiêu Hạc đang đứng bên giường để xin giúp đỡ.
Hiện giờ người duy nhất có thể nói chuyện trước mặt Bệ hạ, e là chỉ có vị Tiêu công tử này.
Tiêu Hạc lẳng lặng đứng đó, Chung Đắc Lộc chỉ đành lùi ra xa.
Lúc sau, Tề Huyên Nghi ngủ thiếp, một thái giám bưng khay trà vào, đến chỗ Tiêu Hạc, Tiêu Hạc lấy khăn từ khay trà lau mặt cho Tề Huyên Nghi, Tề Huyên Nghi cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, trái lại chìm sâu vào giấc ngủ hơn.
Thái giám phía sau Tiêu Hạc khẽ gọi: “Gia chủ.”
Tiêu Hạc quay đầu nhìn đối phương, nhà họ Tiêu đứng vững biết bao năm đương nhiên cũng có thủ đoạn của riêng mình.
Người đến là ảnh vệ của Tiêu gia, xếp thứ 13 trong số nhiều ảnh vệ nên được gọi là Ảnh Thập Tam.
Người ngoài không biết, họ cho rằng gia chủ vẫn là chủ nhân của nhà họ Tiêu, nhưng thực tế, người đứng đầu nhà họ Tiêu ở Lan Lăng đã do Tiêu Hạc đảm nhiệm từ ba năm trước.
“Gia chủ, ngài…” Ảnh vệ mấp máy môi, không phát ra tiếng, họ không ngờ gia chủ chỉ mới tới kinh thành đã bị hoàng thượng chộp vào cung.
Họ biết gia chủ rất đẹp trai, nhưng làm sao có thể tưởng tượng được hoàng đế lại ngu xuẩn như vậy, vừa nói đã làm ngay, không cho người ta thời gian thích ứng.
Tiêu Hạc tốt tính, thỉnh thoảng cấp dưới vô lễ trước mặt y cũng sẽ không tức giận, cho nên nhìn ánh mắt có chút trêu chọc của Ảnh Thập Tam lúc này, y cũng không giận, chỉ hỏi: “Tiêu gia có thể phái người tới Ninh Châu để trị bệnh không?”
Ảnh Thập Tam đáp: “Báo cáo gia chủ, đã phái đại phu tới.”
“Chuẩn bị thêm dược liệu và thức ăn, nhớ cẩn thận kẻo mắc bệnh.” Tiêu Hạc tạm dừng, sau đó hỏi: “Thôi cô nương bây giờ thế nào rồi?”
Thôi cô nương mà Tiêu Hạc nhắc đến chính là vị hôn thê của y, tên là Thôi Minh Thu – đại tiểu thư của Thôi thị tại Thanh Hà.
“Thôi cô nương đang bị hoàng đế quản thúc tại ngôi làng ở vùng ngoại ô phía đông, tính mạng không gặp nguy hiểm,” Ảnh Thập Tam thấy nét mặt Tiêu Hạc không thay đổi nên nói tiếp, “Nhà họ Thôi muốn lập liên minh với nhà họ Bùi ở Giang Tây, không biết gia chủ nghĩ thế nào?”
“Chuyện này để ta suy nghĩ lại.” Tiêu Hạc quay đầu liếc nhìn Tề Huyên Nghi đang ngủ ngon lành trên giường, vốn tưởng rằng nếu mình làm theo ý hắn, hắn sẽ tha cho Thôi Minh Thu, nhưng không ngờ hắn đã chuẩn bị sẵn.
Y ngẫm nghĩ rồi ra lệnh cho Ảnh Thập Tam: “Tìm vài người trông giống ta, dạy một số quy tắc rồi nghĩ cách đưa vào cung.”
“Thuộc hạ hiểu.” Ảnh Thập Tam trả lời.
Thấy Ảnh Thập Tam vẫn đứng đó, Tiêu Hạc hỏi: “Còn gì nữa không?”
“À…” Ảnh Thập Tam nhìn y, do dự một lúc cũng an ủi: “Gia chủ, ngài nhất định phải bảo trọng, đừng tự sát.”
Khi Tề Huyên Nghi tỉnh dậy, mưa đã tạnh, chạng vạng mờ ảo, ánh hoàng hôn tráng lệ che khuất nửa bầu trời, lần này hắn ngủ rất sâu, khi tỉnh dậy tinh thần cũng sảng khoái, hắn xuống giường đi về phía Tiêu Hạc bên cửa sổ, hỏi: “Ngươi đang nhìn gì vậy?”
Tiêu Hạc quay đầu, không trả lời Tề Huyên Nghi mà là hỏi ngược lại: “Bệ hạ thật sự định mặc kệ Ninh Châu ư?”
“Hử?” Tề Huyên Nghi nhìn y, không biết y hỏi làm gì.
Tiêu Hạc: “Một khi bệnh ở Ninh Châu lan rộng, số người chết sẽ không thể đếm xuể.”
“Ngươi muốn quản lý chuyện ở Ninh Châu?” Tề Huyên Nghi nghiêng đầu, từ khi trở nên phóng túng, hắn đã không còn sở thích đốt tiền nào khác. Bất kể Ninh Châu xảy ra chuyện gì, hắn cũng lười bận tâm, dẫu sao đâu ai để ý đến sự sống chết của đàn kiến dưới chân mình?
Chỉ là gần đây Tiêu Hạc không tích cực trên giường, Tề Huyên Nghi cũng không có nhiều kinh nghiệm nên không thể tìm ra vấn đề, nhưng chắc chắn là từ Tiêu Hạc. Thấy Tiêu Hạc gật đầu, Tề Huyên Nghi lập tức cười, xinh đẹp tuyệt trần, trìu mến nhìn Tiêu Hạc: “Được thôi, đêm nay ngươi giúp trẫm thoải mái, trẫm sẽ chấp thuận.”
Tiêu Hạc bình tĩnh nhìn hắn, Tề Huyên Nghi nhìn lại với vẻ mặt vô tội.
Tiêu Hạc là một học trò xuất sắc, có thể học rất nhanh, ngay cả việc trên giường cũng không ngoại lệ.
Đêm đó, y quan sát phản ứng của Tề Huyên Nghi rồi điều chỉnh lực và tốc độ của mình. Đây là lần đầu tiên y nhìn kỹ Tề Huyên Nghi, hoàng đế vung vẩy, mái tóc dài đen nhánh xõa tung trên tấm chăn gấm đỏ, giữa đôi lông mày có nốt ruồi đỏ quyến rũ, đôi mắt đa tình tưởng như sắp rơi lệ.
Cơ thể họ vừa vặn một cách hoàn hảo, như thể được sinh ra để làm vậy.
Chỉ là thân thể sung sướng tột cùng, cõi lòng lại cằn cỗi, như bị nhốt trong một lồ ng giam cực lớn, chung quanh là gai góc phủ đầy băng tuyết. Đối với hoàng thượng, y chỉ là một công cụ để hắn vui vẻ, một ngày nào đó hắn sẽ tìm được một công cụ thích hợp hơn, sẽ vứt bỏ y mà chả hề tiếc nuối.
Vết thương sau lưng nứt toác, Tiêu Hạc cau mày, mãi đến khi Tề Huyên Nghi chạm phải máu mới bảo dừng lại.
Tề Huyên Nghi nằm trên giường, tay chân dang rộng, rõ ràng rất hài lòng, nhưng vẫn vô lại, “Trẫm không thoải mái, mai tiếp tục.”
Tiêu Hạc không có vẻ tức giận, nhìn hắn hồi lâu, sau đó cúi đầu, bình tĩnh nói: “Thảo dân dùng miệng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT