Bên ngoài cung Tử Vi, bầu trời đầy sao rơi xuống thiên hà trong nước, chảy về biển mây vô tận phía xa.
Phượng Huyền Vi thu dọn sách trên bàn và đặt chúng sang một bên, tựa như có cơn gió chiều thổi qua, y bỗng nghe thấy âm thanh leng keng từ chuông bạc dưới mái hiên, y dừng tay, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Cổng cung Tử Vi đóng chặt, không thể nhìn thấy ánh trăng bị mây che mờ, Phượng Huyền Vi cười thầm, sao cung Tử Vi lại có tiếng chuông bạc chứ?
Tạ Từ giả vờ tựa đầu vào vai y, vuốt tóc Phượng Huyền Vi một lúc, chốc thì kéo vạt áo y hoặc thổi vào tai.
Phượng Huyền Vi không hề nhận ra hắn đang ở đây, Tạ Từ chơi mệt rồi thì nằm xuống bàn và nhìn y, Tạ Từ không hiểu y đang bận rộn gì, nhưng vẫn thấy khuôn mặt nghiêm túc và động tác tay không ngừng nghỉ của y.
Khi nào sư phụ mới nhớ đến hắn và hỏi thăm hắn đây?
Tạ Từ tự an ủi mình, mới gặp có một ngày, y không nhắc tới mình cũng là chuyện bình thường, dù sao mấy năm nay mình cũng không nhắc đến y với bất cứ ai.
Nhưng dù vậy, Tạ Từ vẫn rất ghen tị, rõ ràng y đã hỏi han Hách Liên Tranh nhiều thế rồi, sao vẫn chưa hỏi về mình?
Tức thật ấy.
Hắn nắm chặt tay, đánh nhẹ vào vai Phượng Huyền Vi hai cái.
Phượng Huyền Vi chẳng thể nhìn thấy, cũng không cảm nhận được sự tồn tại của hắn, cuối cùng hắn chỉ có thể tự chịu đựng cơn giận này.
Phượng Huyền Vi mở cuốn sách trước mặt, những thanh âm trong biển ý thức dần lắng xuống, nhưng y biết chẳng mấy chốc nó sẽ lại vang lên.
Từ ngày đầu tiên tiếng 【 A Từ 】 kia vang lên trong biển ý thức cho đến nay, nó càng lúc càng xuất hiện thường xuyên.
Chính y đã dồn hết những suy nghĩ vô hình vào một góc, để chúng hấp thụ tình yêu của y và phát triển vùn vụt trong bóng tối, liên tục cả ngày lẫn đêm.
So với trời đất này, tình yêu của y có vẻ nhỏ bé không đáng kể, chỉ là thỉnh thoảng nhìn thấy chim trắng bay trên Doanh Châu, Phượng Huyền Vi vẫn sẽ nhớ về những bông hoa khắp bầu trời trên đảo Sương Lộc tại Nam Kha.
Lúc quyết định trồng linh căn cho Tạ Từ, Lý Thanh Hành đã chuẩn bị sẵn, y thậm chí không quan tâm đ ến vết thương của mình, đi khắp thế gian để thu thập bảo vật.
Tạ Từ không hề hay biết, suốt ngày lẽo đẽo theo y như một cái đuôi nhỏ, trừ ăn uống vui chơi thì chẳng hỏi gì.
Mùa thu năm Tạ Từ 16 tuổi, Lý Thanh Hành đã thu thập hết dược liệu cần thiết và đưa hắn đến động Vạn Trân để trồng linh căn.
Khi Mộ Dung Hoa hay tin đã nhìn đăm đăm y một lúc lâu, như thể đang trông thấy quái vật hiếm lạ nào đó.
Trồng linh căn không dễ, không chỉ yêu cầu Lý Thanh Hành phải tập trung để không làm sai lệch từ đầu đến cuối, mà Tạ Từ cũng phải đau đớn một thời gian.
A Từ không chịu nổi cơn đau, chỉ một tiếng sau đã nằm bẹp trên giường, rưng rưng nhìn y, nức nở: “Sư phụ, ta không muốn nữa.”
Trông hắn cực kỳ đáng thương, người đầy mồ hôi, tóc ướt bết dính bên má, trên môi còn có hai dấu răng vừa cắn. Trước kia mỗi khi mắc lỗi hắn thường làm bộ đáng thương, Lý Thanh Hành biết là hắn giả vờ nhưng rồi cũng mềm lòng.
Nhưng mà lần này sư phụ lại rất quyết tâm, hắn có khóc thế nào cũng không đổi ý, chỉ đỡ hắn dậy rồi tiếp tục công đoạn vừa rồi.
Thấy Lý Thanh Hành phớt lờ mình, Tạ Từ vừa khóc vừa quay lưng về phía y, giống một nhóc mít ướt.
Lý Thanh Hành vỗ đầu hắn, nói: “Gắng lên, sẽ xong nhanh thôi.”
Tạ Từ được an ủi, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sự bất bình, phàn nàn với Lý Thanh Hành, “Ngươi đã nói thế năm lần rồi.”
Lý Thanh Hành khẽ mỉm cười, không nói gì, y linh cảm có thể sẽ nói câu đó thêm mấy chục lần nữa, nhưng giờ nói vậy thì có lẽ A Từ sẽ khóc ngập phòng mất.
Cùng với tiếng khóc gần như không ngớt của Tạ Từ, linh căn cuối cùng cũng vượt qua mọi khó khăn trở ngại để xuất hiện, từ đây Tạ Từ có thể bước lên con đường tu tiên.
Hách Liên đã trưởng thành, nếu không gặp Tạ Từ, giờ chắc hẳn Lý Thanh Hành đã trở về Doanh Châu rồi.
Nhưng y gặp Tạ Từ, y không yên lòng.
Sau khi Tạ Từ có linh căn, Lý Thanh Hành đã để hắn ở động Vạn Trân thêm hai tháng, loại bỏ hết bệnh tật trong cơ thể, chân trái cũng bình phục. Chỉ là thỉnh thoảng có chuyện gì, Tạ Từ vẫn sẽ giả bộ đau chân trước mặt y, đi khập khiễng.
Lý Thanh Hành vừa giận vừa đau lòng, khi bé thì còn có thể dọa không cho ăn kẹo, giờ thì ngày càng bó tay.
Y dẫn Tạ Từ theo, để hắn luyện tập với mình hai năm mới dám cho ra ngoài rèn luyện.
Thời gian thấm thoắt trôi, nháy mắt A Từ đã 19 tuổi, nhưng đứa trẻ đứng dưới mưa kéo vạt áo y lại như chỉ mới hôm qua thôi.
Sau khi Tạ Từ rời đi, Lý Thanh Hành bế quan chữa trị đan điền mình, nào ngờ ngay khi ra ngoài thì nhận được tin Hách Liên và A Từ bị mưu hại, hiện đang mắc kẹt trong Nam Kha.
Nam Kha là bí cảnh còn sót lại từ thời cổ, nó không giết người, mà chỉ khiến người ta sầu muộn, nếu Hách Liên vào đó, Lý Thanh Hành sẽ không lo lắng, nhưng giờ lại có thêm Tạ Từ nữa.
Tất cả tu sĩ tiến vào Nam Kha đều quên mất thân phận vốn có, bắt đầu một cuộc sống mới, mãi khi mất đi người thân yêu, cảm nhận được nỗi đau thấu tim mới tỉnh lại.
Nghe có vẻ dễ dàng, nhưng đồ đệ nhỏ trông như người đa cảm, gặp ai cũng mỉm cười của y, thực chất lại là người vô tình nhất, phần lớn phản ứng của hắn chỉ bắt chước từ người khác. Trên sân khấu, khung cảnh sống chết chia lìa cất lên, tất cả khán giả đều khóc lóc thảm thiết, Tạ Từ cũng khóc theo một lúc rồi lại che miệng cười khúc khích, nói với y: “Sư phụ, ngươi nhìn xem, người này khóc mà trôi cả lớp trang điểm, y hệt dạ xoa trong tranh ấy.” Thế là những người khác ngơ ngẩn nhìn Tạ Từ, Tạ Từ lại mau chóng lộ ra vẻ mặt rất buồn.
Lý Thanh Hành biết Tạ Từ thiếu tình cảm của một người bình thường, vì vậy không mong đợi bất kỳ phản hồi tình cảm nào từ A Từ, nhưng đôi khi hắn dựa dẫm vào Lý Thanh Hành theo thói quen, Lý Thanh Hành cũng sẽ rất vui.
A Từ không có tình yêu, thế ai có thể khiến hắn đau lòng? Làm sao hắn có thể tỉnh khỏi giấc mộng đây?
Khi Lý Thanh Hành tìm thấy, A Từ đang ngủ ngon lành dưới gốc cây hải đường.
Y cúi người, cẩn thận lấy một giọt máu từ đầu ngón tay Tạ Từ như sợ làm hắn đau, hòa vào trái tim mình, sau đó tiến vào Nam Kha.
Trăng sáng vằng vặc sau lưng, hoa lê đẹp hơn cả tuyết.
……
Năm thứ hai của Đại Dận Thiên Tỉ, không lâu sau kỳ thi xuân, Thánh Thượng tổ chức một bữa tiệc trong Ngự Hoa Viên để chiêu đãi nhiều tài tử trong kinh.
Khi tiên hoàng còn tại thế đã xa rời hiền tài gần gũi gian nịnh, xa hoa dâm dật, độc ác tàn bạo, quan trên thì nịnh nọt, vơ vét của cải là chuyện thường tình, quan dưới lại ngồi không ăn bám, tìm cách làm thịt dân. Sau đó tiên hoàng qua đời, Sơn Tây, Sơn Đông và nhiều nơi khác bị hạn hán nghiêm trọng, sau đợt hạn hán còn cả nạn châu chấu hoành hành khắp nơi, khắp nơi chết đói, mười nhà thì chín nhà trống, Đại Dận đã có dấu hiệu loạn lạc.
Mà Thánh Thượng hiện tại – Tề Huyền Nghị hiện đã lên ngôi chưa đầy hai năm, hắn là con trai độc nhất của tiên hoàng, lúc sinh ra có nốt ruồi nhỏ màu đỏ giữa đôi lông mày, rất được tiên hoàng yêu mến.
Sau khi tân hoàng lên ngôi thì cũng xem là chuyên tâm chính sự, vô cùng ưa thích xét nhà, chỉ là có hơi kén chọn việc ăn mặc, nhà ở và phương tiện đi lại, nhưng là thiên tử nên đây cũng không phải tật xấu gì quá đáng.
Sắc trời không tỏ, hãy còn nhá nhem tối, vị hoàng đế trẻ tuổi tỉnh dậy, vén rèm hỏi bên ngoài: “Giờ nào rồi?”
“Hồi bẩm bệ hạ, đã canh năm, ngài muốn dậy ạ?” Đại thái giám Chung Đắc Lộc trả lời.
Hôm nay không có chầu buổi sáng, yến tiệc trong ngự hoa viên cũng không cần đến vội, Tề Huyên Nghi uể oải nằm lại trên giường.
Mấy ngày trước, không biết từ đâu truyền ra câu thơ đồng dao, mắng hắn đắm chìm trong ao rượu rừng thịt, ph óng đãng vô đạo đức. Khi biết tin, Tề Huyên Nghi tức giận tột cùng, hắn biết đời sống nhân dân khó khăn bấp bênh, đâu đâu cũng có phản loạn hệt rau hẹ, hết vụ này đến vụ khác. Vì để kéo dài cuộc sống xa hoa, lúc lên ngôi Tề Huyên Nghi đã làm việc rất chăm chỉ, hậu cung còn chả có lấy một con mèo cái, bình thường bảo hắn ngu ngốc bất tài thì thôi, giờ còn mắng hắn ph óng đãng vô đạo đức á! Thiên lý ở đâu? Thiên lý ở đâu!
Kể từ đêm đó, Tề Huyên Nghi thường xuyên nằm mơ, trong giấc mơ có sư phụ và sư huynh, người cá dưới biển sâu, hoa sen đỏ trên đỉnh núi tuyết, ngăn tủ giấu vô số kẹo… Hắn dần dần nhớ lại tên ban đầu của mình, nhận ra giờ mình chỉ đang ở trong ảo giác mà thôi.
Vốn dĩ Tề Huyên Nghi tức giận về bài đồng dao một thời gian rất dài, nhưng hiện tại lúc nghĩ về nó và chợt nhận ra, nếu tất cả đều là giả, thế chẳng bằng để hắn vui vẻ, cho chúng thấy thế nào mới là ph óng đãng vô đạo đức thực sự! Vừa khéo ở đây không phải nghe sư phụ dạy bảo.
Hôm nay, rất nhiều nhân vật phong lưu nức tiếng trong kinh tập trung tại Ngự Hoa Viên, Tề Huyên Nghi bước khỏi cung sau một giấc ngủ dài, không để cung nhân thông báo, hắn mặc thường phục đứng sau cây cối, lặng lẽ đánh giá những công tử trẻ tuổi.
Ánh mắt hắn lướt qua khuôn mặt từng người một, nét mặt thoáng lộ ra chút thất vọng và ghét bỏ, dân gian phóng đại những tài tử này quá lố, thế mà còn chả bằng một nửa dung mạo hắn, thế sao hắn
[email protected] d*c được nha, đúng là khiến bệ hạ đây hơi khó xử mà.
Vừa định rời đi, hắn chợt chú ý tới một thanh niên mặc áo xanh đứng trong đình nhỏ cách đó không xa, người nọ hẳn phải lớn tuổi hơn hắn, ánh mắt trầm tĩnh, vẻ đẹp trai không chê vào đâu được, khen là ‘chi lan ngọc thụ*’cũng không ngoa.
Chi lan ngọc thụ*: con em tài giỏi.
Y đứng đó, không nói nhiều, khi tài tử khác đến chào hỏi khách sáo cũng vẫn tỏ ra thờ ơ.
Tề Huyên Nghi nhìn chằm chằm y một lúc lâu, kỳ lạ thật, khi nhìn thấy người nọ, hắn bỗng vui mừng khôn tả, giống như ngay cả mất nước cũng chẳng phải chuyện to tát.
Tề Huyên Nghi nheo mắt, càng nhìn càng cảm thấy người này quá hợp ý mình. Thời gian qua, vì để bản thân ngày càng sớm dâm ô vô đạo đức, hắn đã yêu cầu cung nhân sưu tập rất nhiều chân dung mỹ nữ, nhưng không ai khiến hắn hài lòng bằng người này. Mãi một lúc lâu, hắn mới dời mắt, hỏi Chung công công bên cạnh: “Người kia là ai?”
Chung công công hỏi thái giám canh cửa, đáp: “Đó là công tử nhà họ Tiêu ở Lan Lăng, tên là Tiêu Hạc ạ.”
“Tiêu Hạc, ừm tên hay đấy,” Tề Huyên Nghi xoa cằm gật đầu, thời gian còn lại của hắn ở thế giới này không còn nhiều, phải nhanh lên, hắn ra lệnh, “Dẫn hắn đến cung Quan Sư sau khi yến tiệc kết thúc.”
Chung công công vừa định đáp lại thì nhận ra cung là nơi ở của các phi tần, nhất thời không thốt nên lời: “Bệ bệ bệ bệ bệ hạ?”
Tề Huyên Nghi vô cảm hỏi: “Ngươi nói lắp à?”
Chung công công thận trọng hỏi: “Ngươi muốn dẫn hắn đi nơi nào ạ?”
“Cung Quan Sư,” Tề Huyên Nghi liếc xéo Chung công công, hỏi: “Làm sao vậy, miệng ngươi không tốt, tai ngươi cũng dùng được?”
Trước giờ không biết bệ hạ có sở thích đoạn tụ, Chung công công thầm nghĩ, vẫn không kiềm được nhắc nhở Tề Huyên Nghi, “Nhưng bệ hạ, hắn là nam.”
Tề Huyên Nghi nói à, mỉa mai: “Ngươi tưởng ta bị mù à?”
“Nô tỳ không dám.” Chung công công vội nhận tội.
Tề Huyên Nghi nói: “Không dám còn không mau đi chuẩn bị.”
Chung công công muốn khuyên thêm, nhưng thấy vẻ mặt khó chịu của Tề Huyên Nghi liền im lặng nuốt xuống tất cả lời nói sắp đến bên môi.
Cũng đâu phải hoàng thượng đưa gã vào cung Quan Sư, gã cần bận tâm vậy làm gì?
Có thể lọt vào mắt Hoàng thượng cũng là may mắn của Tiêu thiếu gia này.