Eve nhìn xuống chiếc đồng hồ bỏ túi, ngón tay gõ lên bề mặt của nó. Phải sửa nó thôi, cô thầm nghĩ. Nhận thấy Noah đang nhìn mình, cô nở một nụ cười ngượng ngùng rồi nhét nó vào túi váy. Cô hỏi anh:

"Công việc hồi sáng của anh thế nào? Chỗ mà anh ghé thăm hồi sáng ấy." Cô nói thêm.

"Vâng, rất ổn. Tôi đã phải có mặt ở đó trước bình minh. Cảm ơn vì đã hỏi thăm." Anh trả lời cô. "Những người thuê cô làm thế nào?"

Đôi mắt đen láy của anh ánh lên một vẻ tò mò mà Eve không thể nắm bắt được.

"Tôi nghĩ họ cũng giống như hầu hết các gia đình thượng lưu ở Skellington thôi." Eve đáp với một nụ cười nhẹ.

"Tôi mừng vì cô không kết luận rằng tất cả các gia đình thượng lưu đều như vậy." Anh hơi nheo mắt, Eve chú ý đến nốt ruồi bên dưới mắt trái anh.

"À, như vậy, vâng." Cô nhìn sang đôi mắt đen của anh. "Noah, anh cũng xuất thân từ một gia đình thượng lưu. Chắc xung quanh anh có nhiều người tốt nên anh mới được thế này. Ý tôi là, anh là một người đàn ông tử tế và lịch sự."

Noah ngừng nheo mắt, anh hỏi:

"Sao cô lại nói vậy. Có ai làm phiền cô sao?"

Eve vội lắc đầu:

"Tất nhiên là không rồi. Không ai làm phiền tôi cả. Tôi chỉ muốn nói rằng anh là một người tốt vì anh đã đề nghị giúp đỡ tôi mặc dù chúng ta không cùng địa vị."

"Nếu đối phương là người quan trọng thì tôi sẽ không để ý đến địa vị đâu." Từng câu từng chữ của Noah chạm đến trái tim Eve. Cô nhìn chằm chằm vào mắt anh, ngơ ngác nhận ra rằng ở Meadow, cô chưa bao giờ thấy anh trò chuyện nhiều với người khác.

Thảo nào những người phụ nữ chưa chồng ở thị trấn cô luôn muốn tranh giành tình cảm của anh. Cô tin rằng, người đàn ông dịu dàng như anh sẽ luôn khiến vợ mình hạnh phúc.

Eve thấy hai người nhìn nhau tương đối lâu nên vội nhìn xuống và hắng giọng.

Noah hỏi cô:

"Genevieve, nếu có bất cứ điều gì hoặc bất cứ ai làm phiền cô thì tôi luôn sẵn lòng giúp đỡ cô. Suy cho cùng, chúng ta bây giờ không còn là người xa lạ nữa, chúng ta là bạn bè."

Eve gật đầu với anh.

"Anh thật tốt bụng, cảm ơn anh, Tôi sẽ nhớ điều này." Eve nói, Noah nở một nụ cười dịu dàng với cô.

"Tôi biết cô đang có một công việc gia sư rất tuyệt vời. Nhưng.." Noah dừng lại, thu hút sự chú ý của cô. "Việc làm thì không bao giờ thiếu. Có rất nhiều gia đình muốn nhận cô. Nếu không thì chỉ là do họ muốn làm khó cô một chút thôi."

Eve vô cùng biết ơn Noah, cô cũng đã đảm bảo rằng gia đình hiện tại mà cô đang làm việc không ngược đãi cô. Khi đến thị trấn Skellington, người đánh xe cho xe ngựa dừng ngay trước cổng biệt thự Moriarty.

Bà Annalise, Marceline và Eduard đang đứng đợi người đánh xe đến đón ông Moriarty thì trông thấy một chiếc xe ngựa khá sang trọng.

"Cỗ xe đó là của ai thế?" Marceline hỏi, cô ta nhìn vào cỗ xe bằng gỗ bóng loáng và bốn con ngựa buộc ở phía trước. "Con chưa bao giờ nhìn thấy cỗ xe này quanh đây."

"Ta không biết mình nên kinh ngạc hay lo lắng khi con có quá nhiều thời gian để quan sát từng cỗ xe ngựa đi qua đây đấy, Marcie." Cha cô thì thầm, nhìn người đánh xe dừng xe trước mặt ông.

"Người đàn ông đó đến tìm con à?" Eduard hỏi.

Theo lời cha, cô ta giương mũi hếch cằm, tự hỏi người đàn ông đó là ai. Anh có mái tóc đen, tuy chỉ nhìn thấy bóng lưng, nhưng anh có vẻ là người tử tế.

"Có thể là vậy." Marceline trả lời, vén một lọn tóc ra sau tai.

Người đàn ông tóc đen không bước vào cổng dinh thự. Thay vào đó, anh đứng ở cửa xe ngựa. Khi Eve bước xuống xe ngựa, bà Annalise và Marceline không biết phải nói gì.

"Ồ nhìn kìa, cô gia sư đi xe bốn ngựa kéo đến đây." Eduard nhận xét, mắt của bà Annalise hơi nheo lại. Có phải cô đang cố khoe khoang rằng mình cũng có một chiếc xe ngựa không? Nhưng rõ ràng nó không phải là của cô. Ông Moriarty nói tiếp. "Vợ yêu, chuyện này chẳng phải rất tuyệt sao? Bây giờ bà không phải lo lắng việc mọi người bàn tán Vincent đã chọn một gia sư hạ lưu rồi."

Ông Moriarty vô tình châm dầu vào lửa, ông bước vào trong xe ngựa và rời khỏi Skellington. Còn Eve đang bước xuống xe ngựa thì chiếc ô bị kẹt, cô phải mất một giây mới có thể mang nó ra cùng mình.

Noah quay sang một bên và nói chuyện với Eve. Marceline không thể tin rằng cô mà lại có thể nói chuyện với một người như anh. Cô gái ma cà rồng nhận xét:

"Anh ta có vẻ không giống người đến từ Meadow nhỉ? Gia sư của chúng ta quan hệ rộng thật đấy."

"Người dân Meadow cùng lắm chỉ có thể mua được hai con ngựa. Nếu chuyện đó xảy ra thì chắc trái đất cũng bị xé toạc. Đúng là thứ vịt mà đòi so với thiên nga." Bà Annalise nhắm vào Eve trong khi cô vẫn đang nói chuyện với người đàn ông giàu có.

(Truyện được dịch bởi Johanna và được đăng duy nhất trên dembuon.vn, mong được bạn đọc nhiệt tình ủng hộ)

"Hừ." Bà ta quay người và bước vào trong dinh thự, bỏ lại Marceline một mình.

Bên ngoài cổng dinh thự Moriarty, Eve cúi chào Noah:

"Cảm ơn vì chuyến đi. Nhớ có anh mà hôm nay tôi còn đến sớm hơn thường lệ." Cô quay lại cúi chào người đánh xe, anh ta mỉm cười với cô. Cô nói với Noah: "Thượng lộ bình an, hy vọng công việc của anh hôm nay đều thuận lợi."

"Tôi hy vọng cô cũng vậy, Genevieve." Noah trả lời, anh chuyển tầm mắt sang dinh thự thự rồi cúi đầu lịch sự với Eve.

Eve bước vào cổng dinh thự Moriarty, khi quay lại thì Noah đã bước vào xe ngựa và rời đi rồi. Đến lối vào, cô nhìn thấy cô Marceline đang đứng bên ngoài, nở một nụ cười ngọt ngào và lịch sự với cô:

"Chào buổi sáng, cô Barlow."

Lúc này, xe ngựa của Công tước Noah di chuyển khá xa dinh thự Moriarty. Người đánh xe nghe thấy Công tước hỏi:

"Khi nào đến vũ hội ở dinh thự Moriarty?"

Người đánh xe hơi quay đầu nhìn khung cửa sổ nhỏ đang mở và trả lời:

"Hai ngày tới, thưa cậu."

Anh ta nhớ đến việc dừng xe trước dinh thự của ma cà rồng thuần chủng bèn hỏi:

"Thưa cậu, cậu lo cho cô Barlow sao?"

"Bây giờ thì không." Noah thì thầm, thở dài. "Có biết bao nhiêu gia đình, ai mà ngờ cô ấy lại làm việc cho gia đình ma cà rồng thuần chủng chứ."

Anh tự nhủ, nhìn ra khung cảnh ngoài cửa sổ rồi nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong cánh cửa sổ đóng kín. Hai đôi mắt đen nhìn nhau chằm chằm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play