Eve định đến đồi Thresk để mua váy cho buổi vũ hội, nhưng cô Rosetta vẫn nhất quyết mua váy ở Thung lũng Hollow - một thị trấn dành riêng cho những người thuộc tầng lớp thượng lưu.

Cuối cùng cô phải đồng ý chỉ vì cô Rosetta kể rằng, dì của cô ta nói vài cửa hàng ở Thung lũng Hollow có thể may xong váy trong vòng ba hay bốn ngày thôi.

Hai cô gái trẻ bước xuống xe ngựa. Cô Rosetta vừa vẫy tay vừa ra lệnh cho người đánh xe của mình:

"Đỗ xe và quay lại nhanh nhé. Chúng ta sẽ ở trong một cửa hàng quanh đây thôi."

Sau đó cô quay sang Eve.

"Chúng ta nên đến cửa hàng nào trước nhỉ? Ta có cửa hàng của bà Russo và cửa hàng của bà thợ may già Houghton."

"Chỗ nào ít khách hơn ấy." Eve mỉm cười đáp, bởi vì đó luôn là những cửa hàng ít nổi tiếng hơn, không đắc khách thì sẽ rẻ hơn.

Nhưng cô Rosetta lại hiểu theo nghĩa đen nhất:

"Vậy ra cô muốn mua váy càng sớm càng tốt à. Đừng lo, Eve. Tôi sẽ chọn cho cô chiếc váy vừa ý cô. Tôi luôn kiểm tra những chiếc đầm và váy vũ hội trước khi mua mà."

Hai cô gái trẻ đi dạo bên lề đường như bao người dân trong thị trấn. Không chỉ có Eve, cô Rosetta cũng nhìn quanh các cửa hàng:

"Tôi đã sống ở Skellington được hai tuần rồi, và đây là lần thứ ba tôi đến đây. Cô đã từng đến đây chưa, Eve?"

"Mới một lần thôi, thưa cô Rosetta." Nghe Eve trả lời thế, cô Rosetta cũng khá bất ngờ. Vì cô ta đinh ninh rằng, một người xuất thân từ Meadow sẽ không bao giờ bước chân vào thị trấn sang trọng này. Tầng lớp trung lưu đến đây là đã bị các cửa hàng và người dân khó chịu, dọa nạt rồi, còn hạ lưu thì gần như bị cấm.

"Khi nào cô cần áo váy vũ hội?"

"Ngày mai."

Cô Rosetta nói thẳng, Eve nhướng mày.

"Thợ may ở thị trấn của tôi chỉ mất vài giờ để may một chiếc váy thôi."

"Vậy chắc hẳn thợ may của cô phải có nhiều người phụ giúp lắm." Eve đáp, cô Rosetta gật đầu.

"Đúng thật là vậy. Ở chỗ của tôi, hầu hết các thợ may đều là ma cà rồng và họ chuyên may những chiếc váy vũ hội xinh đẹp. Tất cả những gì cô cần làm là trả thêm tiền để đẩy tiến độ và chỉ trong vài giờ, cô sẽ có ngay một chiếc váy tao nhã." Cô gái phấn khích kể.

Eve nghĩ thầm, người giàu đúng là có nhiều quyền lợi. Cô hỏi:

"Trông dì cô có vẻ là một người tốt, sao hai người cãi nhau vậy?"

Cô Rosetta mím môi:

"Bà ấy là người tốt. Tốt đến mức không biết từ chối lời mời dự vũ hội mà tôi không cần thiết phải đi."

"Vũ hội?" Eve quay lại nhìn cô gái.

"Vâng, tôi phải tham dự vũ hội diễn ra tại một gia đình ở Skellington. Gia đình đó cũng chính là gia đình mà cha tôi muốn dùng tôi để liên hôn."

Giọng cô Rosetta có chút gắt gỏng lẫn thở than:

"Tại sao tôi phải tham dự vũ hội đó ư? Tôi làm vậy chỉ vì dì Camille dọa là sẽ đuổi tôi về nhà nếu tôi không nghe lời dì thôi."

Eve nhíu chặt mày và hỏi:

"Cô có biết tên gia đình mời cô tham dự vũ hội không?"

Cô Rosetta nhăn mặt suy nghĩ:

"Cô bất ngờ hỏi như thế khiến tôi nhất thời quên cái tên mà cả đời này không được quên. Hình như là Mioglari nhỉ?"

Môi Eve giật giật, cô hỏi:

"Moriarty?"

"Tôi không nhớ nữa." Cô Rosetta lắc đầu. Cô ta không quan tâm đến việc kết hôn với người đàn ông mà cha cô đã chọn trước đó nên cô chẳng buồn nhớ lấy tên anh ta sau bữa trưa kinh khủng hôm ấy.

"Thì tôi cũng đã nói rồi, lý do mà tôi phải đi.."

Giọng của cô Rosetta vang bên tai Eve, cùng với đó là âm thanh của những chiếc xe đang di chuyển và người dân qua lại, cô nhận ra, ngày hôm đó, Vincent đã đi với Rosetta đến quán trọ. May mắn thay, cô Rosetta cứ huyên thuyên, không hỏi tại sao cô lại cần một chiếc váy.

"Nhìn kìa, Eve!" Cô Rosetta vội kéo tay cô, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Eve nhìn về phía nữ ma cà rồng đang nhìn.

"Trước cổng dinh thự nhà chúng tôi cũng có hai người đàn ông như thế này. Ôi.. tôi không biết liệu anh ta có nghe thấy chúng ta không, chúng ta nên đi nhanh thôi!"

Đó chính là người bảo vệ khổng lồ canh cửa ở quán trọ Little Teeth. Người đàn ông dời tầm mắt sang Eve, cô cúi đầu chào anh ta:

"Chào buổi tối, anh bảo vệ."

Cô Rosetta không ngờ Eve lại nói chuyện với một người đàn ông có vẻ ngoài đáng sợ như thế. Quần áo của anh ta xỉn màu hơn những người xung quanh.

"Hmmm." Người đàn ông khổng lồ kia không nói gì, âm thanh anh ta tạo ra nghẹn lại trong cổ họng anh.

"Cô biết người đàn ông đáng sợ này à?" Cô Rosetta đứng đằng sau Eve, dùng một giọng trầm hỏi cô.

Eve gật đầu:

"Tôi gặp anh ta khi đến thăm thị trấn này. Anh ta là một người tốt." Sau đó cô quay lại nhìn người đàn ông và nói:

"Thật vui vì được gặp lại anh ở đây. Đây là cô Hooke. Anh đang nghĩ giải lao sao?"

"Hmmmm." Người đàn ông khổng lồ đáp, rồi đi ngang qua họ.

Cô Rosetta lén nhìn qua vai Eve:

"Tôi không biết là cô lại kết bạn với một người như vậy đấy."

"Sao lại không?" Eve hỏi, quay lại nhìn cô gái.

"Anh ta trông thật thô thiển. Địa vị của anh ta còn thấp hơn cả tầng lớp hạ lưu. Người ta nói những kẻ như anh ta chẳng phù hợp với bất kỳ tầng lớp nào." Cô Rosetta nói lại những điều cô đã được dạy.

Eve mỉm cười nhân hậu với cô Rosetta:

"Cô Rosetta, cô có nghĩ như vậy sẽ bất công lắm không? Chỉ vì vị thế của mình không cao mà bản thân bị tước mất quyền lợi. Chúng ta không nên lấy gia cảnh để chia rẽ nhau như vậy."

"Nhưng xã hội vốn dĩ là thế mà. Chúng ta đã sống vậy nhiều đời rồi." Cô Rosetta hơi cau mày, họ tiếp tục bước đi.

Cô ta hỏi:

"Chứ cô muốn sắp xếp mọi người như thế nào?"

"Có tốt có xấu." Eve đáp, nghe có vẻ dễ dàng nhưng cô biết nó sẽ rất khó khăn. Người ta càng không thích chuyện này thì các tầng lớp trong xã hội lại càng hòa bình yên ổn.

Cô Rosetta cười khẽ, nói:

"Tôi không thể tưởng tượng ra được một nơi không có chia bè phái. Trước khi rời nhà cha mẹ, tôi có nghe cha nói chuyện với một người đàn ông về sự xung đột giữa các bè phái. Tôi không hỏi về.. cửa hàng đây rồi. Mau vào thôi!"

Cô gái vội vàng bước tới trước cửa, một người đàn ông mở cửa cho cô ta. Cô Rosetta quay lại và gọi:

"Vào đây này, Eve." Rồi cô vào trong.

Eve lắc đầu, tạm gác những suy nghĩ trước đó, bước về phía cửa. Người đàn ông đã mở cửa cho cô gái kia lại không thèm mở cửa cho Eve.

Cô tự mình đẩy cửa bước vào trong. Giữa không gian sang trọng ấy, cô thấy cô Rosetta đang lựa chọn các bộ váy. Một chiếc giá màu trắng đặt ở giữa, phía trước có ba chiếc gương cao. Những con ma-nơ-canh được đặt ở bốn góc phòng, chúng được mặc trang phục bằng lụa tốt nhất cùng những chất liệu khác mà người ta không thể tìm thấy ở Meadow hay bất kỳ thị trấn nào ngoài Thung lũng Hollow.

"Chào buổi tối các quý cô! Các cô đang tìm mẫu váy nào ạ? Chúng tôi có mẫu quý hiếm nhất mới được tàu chuyển về vào tuần trước." Một người phụ nữ bước vào phòng nói.

Có vẻ như người phụ nữ này là thợ may của cửa hàng. Bà dùng bút chì cuốn tóc lại, ngang cổ quàng chiếc thước dây. Đuôi mắt bà hơi dài, ẩn sau cặp kính là đôi gò má cao, dáng người gầy gầy.

Cô Rosetta nhìn chiếc váy một con ma-nơ-canh đang mặc, rồi quyết định:

"Tôi muốn thử cái này."

Bà thợ may hắng giọng:

"Tôi không nghĩ nó sẽ vừa với cô đâu, thưa cô."

"Ý bà là nó rộng quá đúng không? Người ta bảo tôi có thân hình đồng hồ cát." Cô Rosetta đặt tay lên eo. Thợ may trố mắt nhìn cô gái vì chẳng thấy thân hình đồng hồ cát của cô ở đâu cả.

"Thôi nào, chúng tôi còn phải tìm cái váy khác nữa. Cho tôi thử cái này đi."

Chiếc váy được cởi ra khỏi ma-nơ-canh, cô Rosetta được một nhân viên giúp mặc vào. Cô gái đứng nhăn nhó trước gương.

"Eve, cô thấy sao?"

Eve chớp mắt rồi nói:

"Tôi nghĩ cô nên thử một chiếc váy khác. Một chiếc váy có thể làm nổi bật tính cách của cô ấy."

"Cô nói đúng, nó không hợp với tôi." Cô Rosetta gật đầu.

"Tôi đã bảo mà, thưa cô." Thợ may nói.

"Cô muốn xem thêm vài mẫu váy hay cô muốn tôi lấy số đo cho cô ạ?"

"Lấy số đo cho tôi." Cô Rosetta trả lời.

Một nhân viên của bà thợ may từ phòng phía sau bước ra để lấy số đo của cô Rosetta.

Trong thời gian đó, Eve biết, cho dù những chiếc váy này có giảm nửa giá thì cô cũng không thể mua được. Cô đang xem các loại vải thì thấy người thợ may đi về phòng phía sau.

"Xin lỗi.."

Eve ngăn bà thợ may, bà nhướng mày thắc mắc.

"Bà có chiếc váy nào đã qua sử dụng mà lâu rồi chưa ai mua không.."

Môi bà thợ may mím lại thành một đường mỏng. Bà hỏi:

"Sao cô nghĩ chỗ của tôi có váy chưa bán được? Tất cả mẫu thiết kế ở đây đều được rất nhiều quý bà, quý cô yêu thích và khen ngợi đấy."

"Thứ lỗi cho sự thô lỗ của tôi." Eve cúi đầu và lịch sự nói.

"Tôi chỉ muốn hỏi xem bà có chiếc váy nào giá thấp hơn những chiếc váy ở đây không thôi."

Bà thợ may nheo mắt. Eve bỗng lo lắng, không biết người phụ nữ này có yêu cầu cô bước ra khỏi cửa hàng hay không. Đó là vì bà đã đo kích thước quần áo và đôi giày mà cô đang mang rồi.

Nhưng người phụ nữ chỉ đáp:

"Ừm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play