Eve hít một hơi thật sâu, bà Aubrey và Eugene cũng làm thế để giữ vẻ bình tĩnh, bởi họ không muốn mình bị bắt trước khi những tên lính đến khám xét ngôi nhà. Chỉ cần tim họ lệch một nhịp cũng đủ khiến ma cà rồng ở đây phát hiện ra rồi.

Vincent uống trà xong thì đặt chiếc tách rỗng lên bàn. Anh đứng dậy đi đến chỗ lính trưởng đang đứng cùng với người của anh ta ở phía trước nhà. Anh liếm môi và nói:

"Có vẻ khả năng quan sát và tìm kiếm những thứ đáng nghi của lính canh rất tệ thì phải."

Thấy Vincent ở đây, lính trưởng tỏ ra phục tùng, cúi đầu nói:

"Chúng tôi xin lỗi cậu Moriarty. Chúng tôi đã theo dõi nghiêm ngặt những kẻ ra vào thị trấn nhưng đến bây giờ vẫn chưa phát hiện ra được gì. Chúng tôi sẽ đưa con vật kia tới trước mặt cậu trong vòng một giờ tới.'

Nụ cười Vincent chợt vụt tắt, nheo mắt lại:

" Tôi đã cho các người hơn một ngày mà các người lại nói với tôi rằng mình sẽ tìm được sinh vật đó trong vòng một giờ nữa? Có vẻ như các người không biết người cá là gì nhỉ, Septimus. "Anh nhếch môi lên, hiện rõ sự khó chịu.

Lính trưởng xin lỗi lần nữa:

" Thưa cậu Moriarty, tôi xin cam đoan sẽ mang đầu của tên người cá đó đặt dưới chân cậu.'

Ông ta vẫn cúi đầu, khi ông ta ngẩng đầu lên ánh mắt đã va phải những người đang đứng trong nhà. Đôi mắt của Septimus nheo lại khi nhìn thấy Eve.

Vincent nhìn thấy thế, nhìn hai bên và hỏi lính trưởng:

"Dường như ông quen biết nữ gia sư của tôi thì phải."

"Không quen lắm, thưa cậu. Vài ngày trước, khi chúng tôi đến đây bắt phù thủy, có chút vấn đề với cô ấy.'Lính trưởng đáp lại.

Bà Aubrey quay đầu lại nhìn Eve chằm chằm. Vincent cười khúc khích.

" Nếu cô ấy không làm gì thì đó không phải là cô ấy. Còn bây giờ đừng lãng phí thời gian nữa mà hãy tiếp tục tìm tên người cá đó đi. "

" Vâng, thưa cậu Moriarty. "Lính trưởng cúi đầu và bước về phía trước, đột nhiên bị Vincent chặn lại.

" Căn nhà này không có. Ông đến nhà bên kia đi, tôi cũng sẽ giúp ông đi tìm sinh vật đó và xem người của ông có đang làm tốn thời gian không.'

Vincent ra lệnh. Lính trưởng chẳng dám hỏi gì, cố gắng làm nhiệm vụ được giao. Tên lính trưởng liếc mắt nhìn Eve rồi rời khỏi dinh thự Dawson. Anh quay sang cười với Eve:

"Chúng ta sẽ gặp lại nhau tại dinh thự, cô Barlow."

Eve đang đếm từng giây và cúi đầu đáp lại:

"Vâng, thưa cậu Moriarty.'

Nhưng trước khi Vincent đi, tầm mắt anh nhìn xuống lọ bánh quy, anh nói:

" Cô có phiền nếu tôi lấy lọ bánh quy này không? "

Giờ phút này, nếu Vincent Moriarty muốn căn nhà của bà Aubrey thì bà cũng sẵn lòng đưa. Bà lập tức gật đầu và lấy lọ bánh quy từ tay Eugene đưa cho ma cà rồng. Bà nói:

" Được phục vụ trà bánh cho cậu chủ Genevieve là niềm vinh hạnh của tôi, thưa cậu. Cậu có thể đến đây chơi bất cứ khi nào cậu muốn.'

Vincent quay đi bước ra khỏi căn nhà không đáp lại lời của những người ở đây. Eve tiễn anh ra cổng rồi lặng lẽ nhìn anh bước đi.

Eugene quay sang bà Aubrey thì thầm:

"Suýt soát thật đấy, thưa bà Aubrey. Tôi cứ tưởng hôm nay chúng ta bị tóm rồi. Tôi còn định giải quyết lượng muối trong nước, nhưng sau đó tôi nhận ra trong phòng cô Eve có một ít.'

Bà Aubrey thở dài nhẹ nhõm, lắc đầu:

" Ông trời đã cứu chúng ta đấy Eugene ạ. Chúng ta thật may mắn khi được cậu Moriarty đến kiểm tra, nếu là người khác thì chúng ta giờ đây không còn sống nữa rồi. "

" Bà có nghĩ là có người cá nào sống ở đây không?'

Eugene hỏi, bà Aubrey nhìn vào không trung.

"Tôi không rõ nữa. Trông ai cũng như nhau, rất khó để nhìn ra được sự khác biệt giữa các sinh vật trừ khi chúng thể hiện cho chúng ta thấy thôi. Như ma cà rồng chẳng hạn." ' Bà Aubrey nói, tay day day cái trán hơi đau do không khí căng thẳng bao trùm căn phòng.

"Không biết người cá sẽ thế nào nhỉ."

"AHHHHHH!"

Một giọng hét thất thanh từ nơi nào đó khiến cho những người sống ở đây phải ra khỏi nhà để xem tiếng hét đó phát ra từ đâu. Nhưng điều quan trọng hơn là, họ tò mò sinh vật gì đang sống bên cạnh mình.

"Họ đã bắt được người cá rồi."

Eve thì thầm, cô bước ra ngoài, đi theo những người hàng xóm. Bà Aubrey và Eugene cũng bước theo đám đông, hướng đến trung tâm thành phố.

Khi họ tới nơi, ở đó đã rất đông người rồi, Eve tới chỗ mình có thể quan sát được sự việc. Lính canh đang bắt giữ một cặp vợ chồng chỉ mới kết hôn vài tháng trước.

"Đó là người cá ư?"

"Hôm qua tôi có nói chuyện với ả, ả còn mời tôi tới nhà chơi nữa! Ả có thể đã giết tôi ngay lập tức nếu tôi bước vào nhà ả rồi!" Một người phụ nữ khác kinh hoàng nói.

"AHHHHHHHHH!"

Tiếng hét thất thanh của người phụ nữ bị bắt khiến cho mọi người phải bịt tai lại. Cho đến khi có một tên lính canh đấm thẳng vào bụng, ả mới ngừng hét.

"Ngươi đã giấu người cá trong nhà! Ngươi có biết tội ác của mình không?'Lính trưởng vừa hỏi vừa đeo một chiếc xích cổ vào người phụ nữ để lôi cô ta đi.

" Ông nhầm rồi, vợ tôi không phải là người cá! "Người chồng lo lắng cố gắng thuyết phục tên lính.

" Đúng là cô ấy có làm tôi bị thương, nhưng cô ấy không phải người cá, cô ấy vô tội! "

Eve đứng cách xa mọi người trên một góc của thùng phuy. Cô nhìn người phụ nữ cố gắng tránh khỏi tay của tên lính. Trong khi nỗ lực trốn thoát, đặc điểm cơ của người phụ nữ đó dần dần lộ rõ ra, cô ta bắt đầu nhe nanh dọa mọi người.

" Ngươi đã đe dọa cuộc sống của mọi người ở đây, ngươi muốn trả giá cho tội ác của mình thế nào đây? "Lính trưởng lườm người đàn ông.

Người chồng chợt sợ hãi khi chứng kiến được bộ dạng thật của người vợ, anh ta im bặt không nói được gì, có vẻ như anh ta chưa từng thấy vợ mình như thế trước kia. Anh ta lắp bắp:

" T-Tôi, đây không phải là vợ tôi. Cô ấy không thể nào là vợ tôi được! Đưa ả đi đi! "

" Cô bé, sao lại đứng đây một mình thế này. "

Eve giật mình khi nghe giọng nói ấy, không ngờ là Vincent lại ở đây. Cô nhìn anh lấy xì gà trong túi ra và châm lửa.

Cô hỏi anh:

" Anh làm gì ở đây thế? Tôi tưởng anh ở bên kia chứ? "

" Tôi làm xong việc rồi. Tôi chả có lý do để dính với mấy tên đó nữa. "

Vincent rít một hơi và phả làn khói vào không trung.

" Họ sẽ làm gì với cô ta thế? "

Lông mày Eve nheo lại. Vincent leo lên một cái thùng khác ngay cạnh cái mà cô đang đứng, dựa vào tường.

" Nhốt vào ngục tối. Tra hỏi xem ả làm gì ở đây và liệu còn có kẻ khác không. "

Vincent đáp, bình tĩnh nhìn vào người cá đang mất kiểm soát trong khi những người lính đang chật vật áp chế người cá.

Ánh mắt của Eve rời khỏi khung cảnh đang diễn ra và quay sang Vincent:

" Nếu như cô ấy vô tội thì sao? "

" Cô bé, cô tin là người cá vô tội à? "

Vincent nở nụ cười, nói:

" Điều đó giống như nói với chúng tôi là ma cà rồng không hút máu vậy. Rồi cô sẽ thấy thôi. "

Giây tiếp theo, Eve và những người khác chứng kiến cảnh người cá tấn công chồng của mình đang đứng bên cạnh, cô ta nhai cánh tay anh. Máu chảy, anh ta kêu lên đau đớn.

" Tách người đàn ông ra! "

Lính trướng hét. Những tên lính khác kéo người cá bằng xích sắt để giữ cô ta yên. Tay của người cá bị trói sau lưng, để chắc rằng cô ta không thể di chuyển được. Dường như sinh vật này đang mất kiểm soát và không chịu nghe lời, lính trưởng ra lệnh:

" Đưa thanh kiếm cho tôi!"

Eve nhìn người cá tiếp tục giãy giụa. Ánh mắt khát máu của người cá chuyển sang Eve. Người cá đột nhiên khựng lại, môi mấp máy..

Lính trưởng lập tức chém lìa đầu của người cá, phần cơ thể dưới của cô ta biến thành đuôi cá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play