Trong một dinh thự kiêu hãnh giữa thị trấn Skellington, có một thiếu nữ xinh đẹp đang chờ đợi. Cô gái trẻ chưa quá hai mươi hai, nhưng trông già hơn vài tuổi so với những ma cà rồng khác trong thị trấn.

Cô mặc một chiếc váy trắng không tì vết, cổ áo cao vừa, tay dài. Chiếc váy đã được là phẳng đến nỗi không còn một nếp nhăn nào. Phần phía trên ngực của cô được thiết kế từ loại vải trong suốt, phần giữa là tuyệt tác bởi đính các hạt ngọc trai từ các sinh vật biển.

"Anh ta đâu rồi?"

Cô Rosetta Hooke trẻ tuổi hỏi quản gia đang đứng cách cô một khoảng.

Quản gia là một ông già, ông nhìn xuống đất trả lời:

"Chúng tôi nhận được lời nhắn, cậu Moriarty sẽ đến đây lúc mười một giờ ba mươi, thưa cô."

Mắt ông đảo qua nhìn đồng hồ trên tường. Bây giờ là mười một giờ mười hai phút.

Cô Rosetta không hài lòng với sự chậm trễ này, cô bặm môi chau mày. Vốn dĩ cô định bắt người đàn ông kia phải chờ mình nên dành rất nhiều thời gian để chuẩn bị. Cô bước ra khỏi phòng mười lăm phút trước, cuối cùng thì người cô xem mắt vẫn chưa tới.

"Kiên nhẫn đi, Rosetta."

Bà Camille, dì ruột của cô Rosetta, nói.

"Cậu Moriarty có thể đến đây lúc nào cũng được. Cậu ấy phải phải giải quyết nhiều việc quan trọng mà. Cháu nên cư xử cho phải phép."

Cô Rosetta tròn mắt. Cô đã đến ở trong dinh thự của dì ruột một thời gian để trốn tránh cha mẹ mình vì họ đang cứ bắt cô đi xem mắt. Nhưng cô nên biết rõ rằng, chuyện cô kết hôn là do cha cô quyết định.

"Cháu luôn cư xử phải phép mà."

Cô Rosetta đảo mắt.

"Cháu chỉ là không thích những người đàn ông bắt phụ nữ phải chờ đợi mình thôi. Họ không ra dáng một quý ông cho lắm."

Quản gia nghe thấy lời lẽ đạo đức giả của cô gái liền đánh mắt sang nhìn cô.

Cô gái tiếp tục phàn nàn:

"Cháu xứng đáng với người đàn ông tốt hơn, vì cháu không chịu được thái độ như vậy. Cả tá đàn ông xếp hàng dài bên ngoài dinh thự chúng ta chỉ để nhìn thoáng qua cháu đó thôi."

"Không cần lo về điều đó, Rosetta. Vincent Moriarty là một người đàn ông rất đẹp trai, và gia đình cậu ta là một trong số ít gia đình ma cà rồng thượng lưu. Rồi cháu sẽ phải thích cậu ta đấy."

Dì đáp, cô Rosetta vừa khoanh tay trước ngực vừa khẽ lầm bầm.

"Nhà Moriarty không chỉ là gia đình rất đáng kính trong giai cấp và địa vị của chúng ta, mà họ còn xuất thân từ một dòng dõi ma cà rồng thuần chủng lâu đời."

Rosetta đưa mắt nhìn dì của mình,

"Sao cháu chẳng nghe gì về họ nhỉ?"

Bà Camille nhìn chằm chằm đứa cháu gái ma cà rồng non nớt của mình, thế giới trong mắt nó quả thật nhỏ bé quá.

Nghe thấy tiếng bánh xe ngựa và tiếng ngựa hí, quản gia vội vàng đi tới cửa thông báo:

"Xe của Moriarty đã đến!"

"Nếu anh ta muộn một phút nữa, cháu đã về phòng và thay quần áo rồi, hừ."

Rosetta oán trách rồi bước ra khỏi dinh thự. Quản gia nhanh chóng mở một chiếc ô trông rất tao nhã phù hợp với bộ váy của cô, đưa nó cho cô.

Khi đến xe ngựa, cô gái nhìn thấy người đánh xe đang đứng ngoài cửa. Anh ta cầm ô cho cô, mở cửa cho cô bước vào, cô gái trẻ nhíu mày. Anh Moriarty đâu? Chẳng phải anh ta nên đứng bên ngoài xe ngựa chào đón cô sao?

(Truyện được dịch bởi Johanna và chỉ đăng trên dembuon.vn và wattpad.com. Mong được bạn đọc nhiệt tình tương tác và ủng hộ ạ. Mình xin chân thành cảm ơn)

Cô gái bướng bỉnh đứng bên ngoài xe, nhất quyết không vào trong khiến người đánh xe, dì của cô ta và những người khác đang nhìn họ, tự hỏi có chuyện gì đang xảy ra.

"Thưa cô."

Người đánh xe cúi đầu như muốn nhắc cô bước vào trong xe, đừng đứng đây nữa. Anh ta đưa tay ra để giúp, nhưng Rosetta vẫn tiếp tục ngoan cố.

Từ cánh cửa xe ngựa đang mở, Rosetta có thể nhìn thấy đôi giày và chiếc quần sạch sẽ của người đàn ông ngồi bên trong. Nhưng vì cửa sổ đã kéo rèm, nên phần thân trên của người đàn ông bị một bóng đen che khuất.

Hai phút trôi qua, nhưng người đàn ông này vẫn không chào cô một tiếng nào. Hai phút nữa lại trôi qua, lúc này, không chỉ dì, người quản gia hay người đánh xe nhìn cô và chiếc xe ngựa mà vài người đi đường cũng thấy rồi thì thầm với nhau.

Cuối cùng, người đàn ông ngồi trong xe ngựa lên tiếng.

"Briggs.. đóng cửa xe lại. Nắng chói quá tôi không chợp mắt được."

Cô Rosetta mở to mắt trước sự bá đạo của người đàn ông này. Cô nói.

"Tôi đang đứng ngay đây này. Anh không ra đón tôi ư?"

Đối với Vincent, chuyện gặp gỡ một người phụ nữ như Rosetta không phải là gì mới mẻ, anh đã quen đối phó với những người như thế này rồi. Bởi vì anh cũng đang sống cùng họ trong dinh thự mà.

"Cô đứng đó làm chi vậy? Muốn đánh xe ngựa à?"

Vincent hỏi mỉa mai, Rosetta nghe thế thì đỏ bừng mặt.

Cô gái trẻ vội vàng vào trong xe ngựa.

Cha mẹ cô phải biết chuyện này! Sao anh ta dám đối xử với cô như thể cô là thứ vô giá trị và bắt cô đứng chờ ngoài xe ngựa chứ? Rosetta nghiến răng tức giận.

Và trong khi cô Rosetta lên xe ngựa với Vincent, cô vẫn không biết rằng họ sẽ không ăn trưa ở Thung lũng Hollow, thì ở phía bên kia, Eve và Công tước đã đến thị trấn Đồi Thresk.

Eve bước xuống xe ngựa, nhìn chằm chằm vào quán trọ một tầng khiêm tốn.

"Cô có chắc mình muốn ăn trưa ở đây không?"

Noah hỏi vì cô có thể chọn một quán trọ tốt hơn.

"Cô không phải lo về giá cả, hôm nay tôi đãi mà."

Eve vôi lắc đầu, mỉm cười nhìn anh.

"Tôi muốn dùng bữa ở đây."

"Cô đã quyết định rồi thì ổn thôi."

Noah trả lời, anh quay lại nhìn người đánh xe của mình, người này lặng lẽ cúi đầu và đi đỗ xe.

"Chúng ta vào trong nhé?"

Anh hỏi Eve.

"Vâng."

Eve trả lời, và họ bước vào trong quán trọ.

Một người phụ nữ xuất hiện ở phía trước, cúi thấp đầu sau khi nhận thấy quần áo của Công tước. Cô ấy nói:

"Chào mừng đến với quán trọ Lily. Hai vị muốn ngồi ở đâu? Ở khu vực mở hay riêng tư ạ?"

"Ở khu vực mở, nhưng đừng đông đúc quá."

(Truyện được dịch bởi Johanna và chỉ đăng trên dembuon.vn và wattpad.com. Mong được bạn đọc nhiệt tình tương tác và ủng hộ ạ. Mình xin chân thành cảm ơn)

Noah trả lời, người phụ nữ gật đầu.

"Hai vị là một cặp nên chọn một nơi riêng tư chứ."

Người phụ nữ cười khúc khích, Eve mở to mắt. Người phụ nữ nói vậy vì không có người hầu đi cùng cô gái trẻ.

"Không phải. Chúng tôi không phải là một cặp. Chúng tôi chỉ là bạn bè đến đây cùng dùng bữa thôi."

Noah sửa lời người phụ nữ, mỉm cười khi thấy cô ấy cúi đầu.

"Thứ lỗi cho tôi vì đã nghĩ như vậy."

Người phụ nữ xin lỗi, rồi cô dẫn họ đến bàn của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play