Không biết thế nào mà Lâm Trạm - một người đang tăng ca trong đội - nhìn thấy dòng tin nhắn điện thoại lại vô thức mỉm cười.
Đúng lúc đó Lạc Cẩn Viện đi ngang qua, cô ta dừng bước dựa vào bàn làm việc, đứng đó mỉm cười với anh: "Chuyện gì mà vui vậy?"
Cô ta rất ít khi thấy Lâm Trạm cười.
"Không có gì." Lâm Trạm bình tĩnh thu điện thoại lại, ngồi trước máy tính, ngón tay lướt gõ nhanh trên bàn phím, từng dòng chữ hiện lên trên màn hình máy tính.
Lạc Cẩn Viên xì một tiếng: "Ai thèm tin."
Những dòng chữ trên màn hình máy tính cô ta không hiểu, cũng lười xem, gác tay lên máy tính anh tán gẫu: "Tối qua có một con chó hoang ở cửa nhà em."
Cô ta cố tình hạ cánh tay ngọc ngà trắng nõn xuống, che một góc màn hình máy tính anh.
Quả nhiên đã thu hút được sự chú ý của anh, anh ngước mắt nhìn cô ta: "Xin lỗi, hãy bỏ tay ra, chắn tầm nhìn của tôi rồi."
Lạc Cẩn Viên: "..."
Muốn đánh anh quá đi!
Nhưng cô ta là Lạc Cẩn Viên, thứ cô ta có là sự kiên nhẫn.
"Em đưa con mèo đó về nhà rồi. Nó bé tin hin ấy, như mới sinh vậy." Cô ta không biết xử trí thế nào, giọng điệu nũng nịu: "Anh nói xem, một con mèo bé như vậy, nên cho nó ăn gì đây?"
"Không biết."
"Anh đã nuôi mèo bao giờ chưa?"
"Không có thời gian nuôi."
"Thế thì chúng ta cùng nuôi nó đi?"
"Đã nói không có thời gian rồi."
Lạc Cẩn Viện đổi tư thế dựa bàn, lúc này đây trong văn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Dù sao thì cô ta cũng không vội đi, nhưng xem ra Lâm Trạm khá nóng lòng.
Cô ta đổi chủ đề: "Nhà em có giới thiệu đối tượng xem mắt cho em, một kỹ sư công trình làm về đường sắt."
"Chung sống với người ta cho tốt."
Lạc Cẩn Viện bực tức cắn môi, nhưng cuối cùng cũng chỉ lén lút đảo mắt một vòng, kiềm chế cảm xúc: "Em không gặp. Đã nhìn thấy một người đàn ông vững tay súng rồi, những người đàn ông khác làm gì lọt được vào mắt em."
Lâm Trạm không ngốc, anh hiểu ý cô ta. Sau khi gõ xong dòng cuối cùng, anh chọn một vài file, lưu vào ổ U, ngả người ra ghế vươn vai. Thấy Lạc Cẩn Viện vẫn đợi câu trả lời của mình, anh bất lực lắc đầu, tắt máy tính rồi rời đi một cách quyết đoán.
Không muốn dài dòng, chính là câu trả lời.
"Anh vẫn chưa ăn đúng không?" Lạc Cẩn Viện ngăn anh lại: "Có một nhà hàng Triều Dương mới mở trên đường Linh Phi, em mời anh."
"Tôi có việc."
Lâm Trạm bước một bước, Lạc Cẩn Viện cản anh một bước.
"Có việc gì?" Cô ta cố chấp.
"Gặp mặt người khác."
Câu nói này như gióng lên hồi chuông báo động, Lạc Cẩn Viện chế nhạo: "Ồ, thân thiết à?"
Cô ta có nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra được nếu Lâm Trạm thích một cô gái thì sẽ như thế nào. Vì thế cô ta mới dám hỏi câu đó.
Ai ngờ được anh lại đáp rằng: "Cô nói thế nào thì là thế ấy."
Nói rồi anh đi thẳng, để lại một mình Lạc Cẩn Viện đứng đó trong hoang mang.
...
Nơi hẹn nhau trong tin nhắn của Nhiễm Nhị là quảng trường Hạ Trầm thuộc khu thương mại Phù Thế Hối. Nơi đó cách đơn vị của Lâm Trạm không quá xa, những năm trở lại đây rất được giới trẻ ưa thích, một trong số lý do là vào buổi tối quảng trường Hạ Trầm có rất nhiều tiết mục biểu diễn, cộng thêm việc xung quanh quảng trường có nhiều nhà hàng sang trọng. Vô cùng phù hợp cho việc tụ tập bạn bè hoặc là...
Nói chuyện tình cảm.
Lúc Lâm Trạm đến là có hai nhóm nhảy đang battle dance ở trung tâm quảng trường, mọi người xung quanh hô hào hứng khởi, người đến xem càng lúc càng đông.
Anh vừa liếc mắt đã nhìn thấy Nhiễm Nhị. Cô vô cùng nổi bật giữa biển người hỗn loạn, nhưng cô lại không xem nhóm nhảy, mà lại thích thú đứng nhìn chú hề đang đứng bên cạnh với chùm bóng bay sặc sỡ sắc màu.
Quả nhiên là tính cách trẻ con, Lâm Trạm đút tay túi áo, vừa nghĩ vừa mỉm cười, lắc đầu.
Chú hề nhận được sự chú ý của người đẹp, tinh thần càng hăng hái hơn, lấy một quả bóng bay dài màu vàng tạo thành hình vương miện rồi đội lên đầu cô, đôi môi dày nhoẻn miệng cười.
Nhiễm Nhị bất ngờ, thậm chí cô còn được chú hề mời chụp ảnh cùng. Những đứa trẻ nhìn cô với đôi mắt ngưỡng mộ, đứng vây quanh cô nhảy chồm hổm lên muốn có chiếc vương miện đó.
Lúc Lâm Trạm đi tới, Nhiễm Nhị đang tặng vương miện cho một bé gái nhỏ tuổi nhất, cô ngẩng đầu lên thì thấy anh, chạy vội tới. Dường như cô vẫn đắm chìm trong sự hưng phấn trước đó, gương mặt không hề có nét ngượng ngùng như những lần trước gặp anh.
"Xin lỗi, để cô đợi lâu rồi." Ánh mắt Lâm Trạm sáng như sao.
Nhiễm Nhị ngượng nghịu: "Là tôi đến sớm mới đúng."
Từ góc nhìn của cô, Lâm Trạm mặc áo khoác màu đen, quần jeans, giày thể thao rất gọn gàng thanh lịch, chỉ có điều...
Cô lén nhìn. Ấy? Nét mặt anh có chút mắc cỡ, chuyện gì vậy?
Lâm Trạm cảm nhận được mình bị cô nhìn lén, cẩn thận hướng mắt xuống, đút tay vào túi áo: "Cô ăn tối chưa?"