Công viên nước, bãi mìn của Lâm Trạm, một làn hơi ẩm xộc vào mũi anh, anh lập tức cảm thấy không khỏe, Nhiễm Nhị cũng không thích.

Bước đến lối vào của công viên nước, nhiệt độ dần ổn định hơn, Lâm Trạm đến cửa hàng mua quần bơi, Nhiễm Nhị đứng ngoài đợi anh, cô không muốn đi vào, lúc này cô cảm thấy vô cùng nghi ngờ, tại sao Lâm Trạm lại biết cô muốn đi công viên nước?

Tại sao Lâm Trạm biết cô đã mua một chiếc áo tắm??

Quan trọng nhất là, tại sao ngay cả họa tiết hoa sen và đường diềm xếp nếp trên đồ bơi của cô mà Lâm Trạm cũng biết vậy?

Cô sắp phát điên luôn rồi, hôm qua cô đã làm gì vậy?

Chẳng lẽ là do chai Lafite ngàn năm kia sao? Tại sao cô chỉ nhớ mình uống một chút rượu, sau đó chóng mặt liền ngủ thiếp đi…

Lâm Trạm mua xong liền cười với cô: “Đi thay quần áo đi.”

“Ừm.” Nhiễm Nhị lo lắng đi theo, hình như anh ít nói hơn, hôm qua.. hôm qua… Tiếng trống tinh thần mạnh mẽ như tiếp thêm sức mạnh cho cô, Nhiễm Nhị hỏi: “Ngày hôm qua, em đã làm gì vậy?”

Anh xoay người lại, lời ít ý nhiều mà rằng: “Hôm qua, em rất đáng yêu.”

Chỉ có thế?

Nhiễm Nhị tỏ vẻ bất mãn bĩu môi, sau đó bước vào phòng thay đồ nữ, lúc thay quần áo cô nhìn thấy chiếc váy nhỏ, trong đầu đột nhiên hiện lên một đoạn kí ức— một cô gái đang lắc lắc chiếc váy nhỏ của mình. Trước mặt một người đàn ông. Cô gái đó, vâng—— Nhiễm Nhị dụi mắt, cảm thấy vô cùng xấu hổ, đó là chính mình! Cô nghĩ, vậy sau này mỗi lần thấy Lâm Trạm trong cuộc đời này, cô đều sẽ xấu hổ đến chết mất! Chúng ta có thể chia tay không? Tất nhiên là không, cô cũng muốn khiến anh bối rối theo cách tương tự. Đó có phải là một sự ràng buộc hợp lí không?

Bước ra khỏi phòng thay đồ, sự xấu hổ trong đầu Nhiễm Nhị ngay lập tức được phóng đại, Lâm Trạm, người đã thay quần bơi, nay trước mặt cô, thân trên để trần, cánh tay chắc khỏe và thân hình sáu múi cân đối. Nhiễm Nhị nuốt nước bọt, ánh mắt dán chặt vào anh, thật muốn chạm vào anh, chạm vào… Anh nhướng mày, đã biết còn cố tình hỏi dò: “Em đang nhìn gì vậy?”

Nhiễm Nhị bị ép phải thu lại ánh mắt, cô vờ như không có mục đích, vươn vai: "Thời tiết thật đẹp!"

"Thật sao?" Lâm Trạm tiến một bước về phía cô, nhắc nhở: "Chúng ta đang ở trong nhà."

Nhiệt độ cơ thể như thiêu đốt khiến Nhiễm Nhị tỉnh giấc, mà khoảng cách gần như vậy… Cô vội vàng kêu lên: "A...... nước trong quá!"

Nói xong, cô xoay người giẫm đôi chân trần xuống nước, nước bắn tung tóe, Lâm Trạm đang đứng trên bờ nhìn cảnh tượng này với nụ cười trên môi, cô gái nhỏ có dáng người yêu kiều và rực rỡ.

Làn da trắng nõn, anh không khỏi nghĩ tới cảnh tối hôm qua cô ôm áo tắm, vạt áo tung bay, vừa xuống nước, một đôi chân dài trắng như tuyết lấp ló dưới vạt áo hấp dẫn mọi ánh nhìn.

Cô... thực sự không còn là một cô bé nữa.

Lâm Trạm nghiêng đầu, tìm một chỗ ngồi xuống, anh gọi một lon bia, bắt đầu chậm rãi uống.

Sau khi chơi một lúc lâu, Nhiễm Nhị chợt nhớ ra rằng Lâm Trạm vẫn chưa xuống nước! Cô bơi trở lại từ một bên của hồ bơi, xuyên qua mặt nước đi về phía anh: "Chúng ta đi chơi trượt nước đi!"

Lâm Trạm đặt bia xuống, liếc nhìn người lao xuống nước trước mặt mình, tránh ánh mắt của cô, sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, anh đáp vỏn vẹn hai từ: "Không cần."

Cái gì? Không cần? Nhiễm Nhị nghiêng đầu, xin hỏi bạn có xem quá nhiều nhiều phim truyền hình Nhật Bản không?

Cô cố nén nụ cười, hỏi anh: "Tại sao?"

“Quá trẻ con, anh không có nhu cầu.”

“Nhưng cơ sở vật chất ở khu này chỉ dành cho người lớn chơi thôi.”Nhiễm Nhị suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười và chỉ ra đó: “Anh sợ lực ma sát của cầu trượt có thể cào rách quần anh đúng không?”

Cô đã từng xem những tin tức tương tự trước đây, nhưng tai nạn đó xảy ra vào buổi trưa mùa hè, khi nhiệt độ ở sân chơi ngoài trời cao, vì vậy cô vô cùng thích thú nắm lấy tay Lâm Trạm: “Sẽ không... rách quần bơi đâu! "

Lâm Trạm chết lặng trước trí tưởng tượng đáng kinh ngạc của cô bé Nhiễm Nhị. Anh không biết mình đã sai ở bước cơ bản nào, nhưng sau khi nghe cô động viên, anh ngồi trên đài chỉ huy cao chót vót của cầu trượt và dần nhận ra rằng quyết định này thật trẻ con.

Quá đột ngột và hơi liều lĩnh.

Nhiễm Nhị nghĩ rằng Lâm Trạm đang lo lắng vì cảm thấy mình trẻ con và chưa thể hiện tốt, vì vậy cô đã thuyết phục một cách đạo đức giả: “Thật đấy, sẽ không có ai cười anh đâu.”

Lâm Trạm nheo mắt: “Không phải em vẫn đang cười sao?” Bị anh nhìn thấu rồi. Không hổ là cảnh sát, thật sự không dễ bị lừa, Nhiễm Nhị bị chọc đến nỗi âm thầm cười rộ lên trong lòng, cô dùng bàn tay nhỏ bé đẩy nhẹ lưng anh, tha thứ cho sự nghịch ngợm một hồi của cô.

Cơ thê Lâm Trạm lao thẳng xuống cầu trượt, bên tai không có tiếng gió, cả người đều ù ù, tiếng kêu cứu yếu ớt của một đứa trẻ bị chìm trong tiếng chỉ trích xung quanh, không ai đưa tay ra cứu đứa trẻ. Không phải anh không muốn, mà là bị người khác ngăn cản, giọng nói lãnh đạm của người đàn ông ấy vang vọng trong gió lạnh thấu xương —— sinh tồn là bản năng của con người, không muốn chết đuối thì phải tự bơi lên.

Ba tiếng kêu cứu, chỉ trích, thờ ơ hết lần này đến lần khác xoay mòng mòng trong đầu anh, câu này đến câu khác, giống như âm thanh ma quỷ, cuối cùng, tốc độ càng lúc càng nhanh, biến thành tiếng xèo xèo.

Tín hiệu cầu cứu thất bại rồi.

Bọt nước bắn tung tóe khắp nơi, Lâm Trạm nhắm mắt thật chặt.

Anh vẫn không thể vượt qua nỗi sợ ấy.

Nhiễm Nhị lao xuống nước trên đường trượt bên cạnh Lâm Trạm, hai người họ gần như chạm nước cùng lúc. Vài giây sau, Nhiễm Nhị trồi lên khỏi mặt nước và vuốt mái tóc đã ướt sũng.

Làn nước trong hồ vừa gợn sóng dần dần yên tĩnh trở lại, nhưng chỉ có một mình cô.

“Lâm Trạm?” Cô sợ hãi, mở to hai mắt gọi lại lần nữa.

Linh cảm mách bảo Nhiễm Nhị điều không may, cô chỉ lo chơi thỏa thích, lại vô tình quên hỏi anh liệu anh có biết bơi không.

"Lâm Trạm! Lâm Trạm!" Cô hét lên với mặt nước yên ắng không một bóng người, ánh mắt điên cuồng đảo xung quanh, cuối cùng nhìn thấy một bóng người đã mất ý thức xuyên qua làn nước trong vắt.

Nhiễm Nhị hít một hơi thật sâu, cơ thể dần chìm vào đáy nước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play