Lâm Trạm xoay người leo lên xe, bị cái đầu nặng trĩu đó chọc cười lên. Nhiễm Nhị ngồi phía sau, sống lưng anh đập vào mắt cô, cô cẩn thận duỗi tay muốn ôm lấy nhưng không dám ôm.

Đây là lần đầu tiên cô ôm một người đàn ông ngoài bố của cô ra. “Tôi lái nhé?” Anh nghiên đầu, lộ ra mũi cao, góc cạnh rõ ràng, hàm răng in sâu đánh gãy suy nghĩ của cô: “Không ôm tôi cho chặt là sẽ bị ngã đó.” Vừa dứt lời Lâm Trạm cảm thấy bên hông căng lên, cánh tay của người con gái mềm mại cuốn lấy, đôi tay không xương trắng nhỏ chạm vào bụng anh, khẩn trường nắm chặt, xua tan đi cái lạnh của mùa đông.

“Chặt quá.”

Hả?

Nhiễm Nhị cảm thấy lúng túng, cô bị người ta ghét bỏ ư? Cô lập tức giãn tay ra. Giây tiếp theo cổ tay của cô bị bàn tay khác cầm lấy, kéo về, cách tấm vải dệt mỏng manh sờ vào nhiệt độ cơ thể của người nào đó.

Lâm Trạm rút tay ra từ cổ tay cô, khóa kéo séc áo khoác bên ngoài lại, anh ngồi thẳng, không nói chuyện nữa. Ngoại trừ tiếng tim đập thình thịch vang lên và cơ thể hơi ngã phía sau khi anh khởi động xe đã bị tay anh kéo lại thì không còn gì nữa.

Người anh ấm quá đi….

Xương sườn hiện rõ…

Cơ bụng săn chắc…

Nhiễm Nhị cắn đầu lưỡi, không thể trách cô suy nghĩ miên man được, cho dù là cô gái nào khi được đưa tay chạm vào cơ thể của người đàn ông, đặc biệt là chỉ cách một lớp áo như thế này…

Trời đêm đông, Nhiễm Nhị ngồi sau lưng xe máy của một người đàn ông, xe băng qua con hẻm nhỏ, cô cảm thấy cả người được tự do thoải mái. “Lâm Trạm.”

“Hả?”

“Trong thành phố không cho phép đi xe mô tô.”

“Buổi tối này không ai quản đâu, với lại chúng ta đi đường nhỏ mà.” “Ồ… Xe của anh đâu? Cái xe bình thường anh hay đi ấy.”

“Đưa nó đi bảo dưỡng rồi.”

“Ồ…”

“Em muốn ngồi chiếc xe kia?”

“Xe máy cũng tốt, xe máy đẹp hơn xe kia nhiều, nhìn ngầu cực kỳ.” Bên môi anh nở nụ cười ảm đạm: “Nhị Nhị.”

“Hả?” Nhiễm Nhị há to miệng, vừa nãy anh kêu cô là muốn nói gì? “Nhị Nhị, ngày mai tôi có thể hẹn em đi ăn cơm được không?” “Cái gì?” Nhị Nhị? Ý gì đây chứ?

“Tôi nói là muốn ăn cơm với em, muốn hẹn em đi ăn cơm với tôi.” “Hả?”

Nhiễm Nhị đã offline, giọng nói của Lâm Trạm hòa lẫn tiếng gió truyền qua mũ bảo hiểm của cô, trái tim vẫn còn nhộn nhịp.

Bang bang—- Bang bang—-- Bang bang—-

“Tôi muốn ngày mai, ngày kia, ngày kia nữa mỗi ngày đều được ăn cơm với em, đã nghe chưa?”

Bang bang—- Bang bang—-- Bang bang—-

Nhiễm Nhị cởi mũ ra, đùa dai: “Nghe không rõ.”

“Tôi muốn ăn cơm với em mỗi ngày.” Anh nói lớn.

“Gì, ngày nào đó gì?” Nhiễm Nhị cũng hét lớn, phấn khích la lên, mũ bảo hiểm bị cởi xuống, cái đầu lặng lẽ áp lên lưng anh, muốn để cho anh cảm nhận được sự chấn động bên trong lồng ngực của cô.

Còn cả lời thổ lộ âu yếm nữa.

Ngày nào đó? Mỗi một ngày đó. Nhiễm Nhị không thể nhận nhanh như thế được, chỉ với việc bây giờ anh vẫn chưa phải là bạn trai của cô. Nhưng có sao đâu, giống như từ xướng vậy, không sợ yêu sai chỉ sợ chưa từng yêu.

Cho nên cứ kệ hậu quả đi.

“Ngày nào đó sao?” Nhiễm Nhị nói theo chiều gió.

Giây tiếp theo, Lâm Trạm dịu dàng hỏi cô: “Em không nghe được hay là không muốn ăn cơm với tôi?”

Nani? (Cái gì?)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play